Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1087 : Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 39

Ngày đăng: 22:40 07/03/21


Edit: Trịnh Sinn



Beta: Tinh Niệm



Rốt cuộc vào ngay lúc hắn sắp đánh bại tên thủ lĩnh.



Liếc mắt qua, liền thấy tiểu mỹ nhân đôi mắt sáng ngời đang nhìn về phía hắn.



Thẩm Thiên đang muốn kéo quạt xếp ra nói mấy câu làm màu.



Chỉ thấy tiểu mỹ nhân hô một tiếng



"Yên Yên!"



Tiếp theo, tiểu mỹ nhân lập tức lướt qua hắn, chạy về một bên khác.



Hơn nữa còn gắt gao ôm chặt một nữ tử.



Thẩm Thiên



"······"



Phịch một tiếng.



Một lần thất thần, bị cường đạo bắt được cơ hội.



Bị ăn một chưởng.



Thẩm Thiên khí huyết quay cuồng, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.



Hắn dùng một chân đá cường đạo ra.



Lần này thực tức giận, thế cho nên dùng mười thành công lực.



Trực tiếp đá tên kia ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.



Tô Yên thấy Hoa Vô Khuynh không có việc gì, lực chú ý lúc này mới chuyển dời đến trên chiến trường.



Mà Hoa Vô Khuynh lại thấy Yên Yên đang quan tâm chuyện khác, liền rất muốn kéo lực chú ý của Yên Yên trở về.



Hoa Vô Khuynh cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát.



Thấy mình không có phạm sai lầm.



Sau đó liền lập tức thẳng sống lưng.



Gắt gao ôm Tô Yên.



Một bên dùng thanh âm thực ủy khuất nói



"Bọn họ đánh nhau, thiếu chút nữa đã đánh tới ta."



Ân, thiếu chút nữa đánh tới.



Cũng chính là, chuyện gì đều không có.



Tiểu Hoa nghe Hoa Vô Khuynh đại nhân dùng từ.



Cảm thấy thực thần kỳ.



Chẳng lẽ giả vờ đáng thương là kỹ năng là trời sinh, mà không phải là do hoàn cảnh tạo thành sao?



Vô khuynh đại nhân hiện tại dù có là tên ngốc cũng biết lợi dụng ưu thế, tự mình tranh thủ sự chú ý cùng đồng tình của ký chủ??



Tô Yên vỗ vỗ sống lưng hắn xem như an ủi.



"Nếu không có việc gì liền trở về ăn cơm đi."



Dứt lời, Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu lên, sau đó cao hứng gật gật đầu



"Được"



Đối với hai người đang đánh phía sau, từ đầu đến cuối Hoa Vô Khuynh đều không có để vào trong mắt.



Thậm chí cảm giác tồn tại của hai người kia còn không bằng Tiểu Hồng nữa.



Thẩm Thành đứng ở trên đường lớn, nghe tiểu mỹ nhân nói chuyện từ đầu tới đuôi.



Có chút dở khóc dở cười.



Vốn dĩ cho rằng chính mình dù không phải anh hùng cái thế gì, cũng ít ra là người tốt gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.



Kết quả tới miệng tiểu mỹ nhân, hắn thế nhưng là người rảnh rỗi không có việc gì đi tìm người xấu.



Cái này làm cho Thẩm Thiên có chút vô pháp tiếp thu.



Giao đấu nửa ngày, kết quả đều là làm chuyện vô nghĩa.



Tay ăn chơi giang hồ Thẩm Thiên thế nhưng cũng có thời điểm vấp phải trắc trở.



Chuyện này nếu là để những người giang hồ nghe được còn không phải là cười đến rớt răng sao?