Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1115 : Giáo chủ bệnh kiều của ta 67

Ngày đăng: 22:41 07/03/21


Edit: Diệc Linh



Beta: Tinh Niệm



Mỗi vấn đề đều được trả lời cực kỳ nghiêm túc.



Càng như vậy càng khiến Phong Chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Nhưng nghĩ lại, cách Tô Yên đối xử với Hoa Vô Khuynh khi hắn còn là một tên ngốc.



Không nghĩ tới a, không nghĩ tới.



Lại có người thích tên ma đầu kia.



Nàng còn quen người này!!!



Phong Chỉ nghĩ nghĩ, hiếm khi nghiêm túc.



"Cô phải biết rằng, nếu cô xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn không thể giúp cô trả thù."



Tô Yên gật đầu.



"Ân"



Sau đó, nàng lại nói.



"Ta sẽ không có việc gì."



Dù cho Hoa Vô Khuynh khôi phục kí ức, nàng cũng không cảm thấy hắn có sát ý với mình.



Chứng minh hắn không muốn giết nàng.



Chỉ có điều, tính cách có thay đổi hơi lớn.



Những thứ khác, cũng tốt.



Tô Yên nghĩ.



······



Trong Ma giáo.



Yên tĩnh không tiếng động.



Một mảnh tĩnh mịch.



Hoa Vô Khuynh ngồi trước bàn, nhìn đồ ăn trước mặt.



Cũng giống như trước kia, đều là thức ăn lỏng.



Ảnh gật đầu



"Vâng"



Sau khi tuân lệnh, rất nhanh Ảnh liền biến mất trước mặt Hoa Vô Khuynh.



Uống chút nước, Hoa Vô Khuynh lại gác sang một bên.



Bánh bao Yên Yên cho hắn, ăn ngon hơn.



Hắn nghĩ.



······



Vào lúc Tô Yên chuẩn bị xuất phát.



Đụng phải Ảnh.



Ảnh mặc một bộ hắc y, cả người đầy sát khí.



Tô Yên vừa mở cửa liền nhìn thấy hắn.



Nàng lên tiếng.



"Có việc?"



Ảnh đáp lại.



"Giáo chủ nói, trong tay của ngài ấy có thuốc giải?"



Tô Yên nghe xong, trong đầu nghĩ đến lúc trước có người nhắc tới bảo tàng Ma giáo.



Thần dược cứu người chết, sinh da thịt?



Tô Yên đang suy nghĩ, liền nghe Ảnh tiếp tục nói.



"Giáo chủ muốn gặp cô."



Tô Yên vừa nghe, gật đầu.



"Được"



Nàng đáp ứng dứt khoát.



Trong mắt Ảnh, nàng là vì thuốc giải nên mới đồng ý.



Đêm qua Tô Yên đã bàn bạc cùng Cổ Vương.



Lần này nàng đi Ma giáo, không định mang theo hai người họ.



Cho bọn họ một ngàn lượng bạc.



Mới đầu Tô Cổ còn bĩu môi, nhưng nhìn đến một ngàn lượng bạc lại không nói gì nữa.



Có tiền mua đồ ăn vặt vẫn hơn.



Từ khi Tô Cổ biến thành người tới nay.



Hắn nếm thử cảm giác được tiêu tiền.



Đầu hắn khắc sâu một điều, tiền là thứ tốt nhất.



Nếu Yên Yên vội, hơn nữa còn dùng tiền tống cổ bọn họ.



Cũng được...