Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1160 : Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình 26

Ngày đăng: 22:43 07/03/21


Edit: Ngọc Liên



Beta: Tinh Niệm



Một khối đá màu đen, bẹt bẹt, không rõ hình dạng.



Mặt trên có hoa văn, khi chạm tay vào, có thể dễ dàng cảm nhận tới.



Nhưng cục đá này nhìn qua không có gì đặc biệt.



Nếu ném ra một chỗ, sẽ không dẫn người chú ý một chút nào.



Tô Yên sờ soạng trong chốc lát.



Đặt cục đá kia ở trên bàn.



Nhìn về phía Tiểu Hoa ở bên cạnh đang nước mắt lưng tròng



Hỏi



"Em biết cục đá này là gì không?"



Tiểu Hoa nhìn nửa ngày, lắc đầu



"Ký chủ, cơ sở dữ liệu cũng không có giảng giải về khối đá này."



Đừng nói là về cục đá này.



Ngay cả tư liệu về Minh giới cũng phi thường ít.



Tô Yên đùa nghịch trong chốc lát.



Cuối cùng đưa lại cục đá cho Tô Cổ.



"Giữ cho tốt."



Tô Cổ gật đầu, duỗi tay nắm lấy cục đá.



Đầu tiên là cẩn thận thưởng thức một trận, sau đó mới cất đi.



Tiểu Hồng ở bên cạnh rầm rì.



Một bộ dáng rất khó chịu, lắc lư trái phải.



Tô Cổ duỗi tay ôm Tiểu Hồng vào trong ngực.



Vừa ôm một cái, cục đá kia liền sáng lên một chút.



Chỉ là cục đá đã nằm trong túi quần Tô Cổ, bên ngoài sắc trời lại sáng.



Ánh sáng mỏng manh yếu ớt kia không đủ để khiến cho mọi người chú ý.





Mặt trên ghi chú chính là tâm can bảo bối.



Tô Yên tức khắc liền nhớ tới vị tiểu tình nhân kia của nguyên thân.



Cô ấn tắt điện thoại.



Người nọ không ngừng gọi tới.



Tô Yên trực tiếp tắt máy.



Cô nhớ, lần trước cô đã nói rất rõ ràng.



Vì sao hắn còn tìm đến cô??



Đang nghĩ ngợi, cô vừa nhấc đầu.



Phát hiện không biết từ khi nào Tống Du Cảnh đã xuất hiện ở trước mặt mình.



Một tay hắn bưng chén nước, tay kia cầm thuốc.



Đôi mắt hắn đen nhánh nhìn cô.



Cũng không biết hắn đứng ở chỗ này bao lâu.



Cô vươn tay nhỏ, yên lặng đẩy điện thoại xuống phía dưới gối đầu.



Tuy rằng cô cũng không có làm chuyện gì khác người.



Động tác của Tô Yên bị Tống Du Cảnh thu hết vào trong mắt.



Hắn nâng ly nước lên



"Uống thuốc."



Thanh âm lạnh như băng, vẫn giống lúc trước.



Tô Yên ngoan ngoãn nhận lấy.



Mới vừa cho thuốc vào trong miệng, uống một miếng nước.



Liền nghe hắn nói một câu



"Vừa nãy, di động vang lên thật lâu."



Tô Yên bị nghẹn một chút.



Hắn lại nói



"Vì sao không nghe?"



Tô Yên nỗ lực nuốt viên thuốc xuống.



Chớp chớp mắt



"Em không muốn nghe."



Tống Du Cảnh không có nói nữa.



Tô Yên duỗi tay muốn kéo hắn.



Kết quả bàn tay đó bị băng gạc bọc đến kín mít.



Cô nhịn không được nói



"Có thể gỡ xuống hay không?"



Tống Du Cảnh mặt không biểu tình, trả lời



"Không thể"