Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1195 : Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 7
Ngày đăng: 22:44 07/03/21
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Mà tình huống thật sự là....
Tô Cổ chậm rãi nói
"Tô Tiểu Hoa, ngươi thực sự thích con bướm sao?"
Tô Tiểu Hoa cảnh giác
"Ngươi muốn làm gì??"
"Một tuần người không ăn bánh kem nữa, đuổi theo con bướm đi."
"Ngươi ngươi ngươi!! Quá đáng!"
Tô Cổ mắt vẫn còn nhìn Tô Tiểu Mộng đang uống sữa.
"Ngươi cảm thấy mình uống nhiều sữa như vậy, chỉ số thông minh sẽ cao lên sao?"
Tô Tiểu Mộng mắt liếc Tô Cổ một cái.
Nó nghiêm túc ngẫm nghĩ vấn đề này
"Không có."
"Về sau uống nước, không được uống sữa nữa."
"Vì sao?"
"Đắt."
Tô Tiểu Mộng trầm mặc.
Ba người lần lượt ngồi lên chiếc xe tới đón bọn họ.
Xe chạy thẳng hướng về nhà.
Bên ngoài xe, tiếng hò reo ầm ĩ cũng nhanh chóng biến mất.
Ngồi trên xe ba người đều không nói chuyện với nhau.
Cho đến khi về nhà, bọn họ đứng ở bên ngoài cửa.
Sắc trời tối tăm.
Tô Cổ móc ra chìa khóa, mở cửa nhà.
Bên trong một mảng đen nhánh.
Buổi sáng khi Tô Cổ rời giường, hắn đã rời đi.
Đến khi bọn họ ngủ, hắn mới trở về.
Khiến cho biệt thự đều đắm chìm trong không khí nặng nề.
Vẫn luôn như thế.
Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh, kỳ thật có điểm chột dạ.
Nó cũng không biết ký chủ rốt cuộc có còn sống hay không.
Bởi vì nó không liên hệ được với ký chủ.
Giống như là ký chủ đã bốc hơi khỏi không gian này vậy.
Tô Tiểu Mộng uống một ngụm sữa bò.
Nghiêm trang nói
"Trừ phi là cô ấy không muốn tới gặp chúng ta."
Giọng nói nhẹ nhàng lại khiến cả ba người trầm mặc.
Không, là bốn người.
Không biết từ khi nào, Tống Du Cảnh đã trở về.
Hắn đứng ở ngoài cửa.
Vừa vặn nghe được những lời này của Tô Tiểu Mộng.
Đôi mắt Tống Du Cảnh sâu kín đen nhánh chằm chằm ba người bọn họ.
Trong tay cầm theo cặp công văn, khuôn mặt lạnh như băng khiến người khác nhìn mà run rẩy.
"Các ngươi đang làm gì?"
Tô Tiểu Hoa nghe giọng nói kia, đáy lòng phát hoảng.
Yên lặng trốn ra phía sau Tô Cổ.
Cũng không biết vì sao.
Chính là từ lúc mai táng ký chủ xong, Tô Tiểu Hoa mỗi lần nhìn thấy Tống Du Cảnh trong lòng liền hoảng sợ.
Cảm giác rất kỳ quái.
Tống Du Cảnh nâng bước đi vào trong phòng.
Mở đèn, ngồi xuống ghế ở phòng khách.
Đám người Tô Cổ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi lên tầng hai.
Phòng khách tầng một chỉ còn lại một mình Tống Du Cảnh.
Tống Du Cảnh nhắm mắt lại.
Dựa vào sô pha.
Vươn ngón tay thon dài mở cúc áo trên cổ.
Gương mặt không biểu tình chậm rãi nở nụ cười tươi.
Không biết vì sao, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, hiện giờ hắn cười lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Ngón tay hắn vuốt ve cúc áo, lẩm bẩm một câu
"Tiểu Quai, em là cố ý không trở lại sao?"