Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1210 : Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 22

Ngày đăng: 22:44 07/03/21


Edit: Minh Anh



Beta: Tinh Niệm



Liền nhìn thấy Giffy chống một bàn tay ở mép giường.



Khuôn mặt hàm chứa ý cười, một bộ dáng câu nhân nhìn nó.



Tô Tiểu Mộng sau khi ngốc lăng một lúc, nó duỗi tay xoạch một tiếng, mở ra bình sữa bò.



Đầu tiên là uống một ngụm.



Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Giffy.



Giffy còn chưa nói chuyện.



Mí mắt Tô Tiểu Mộng liền buông xuống, không hề nhìn ả ta nữa.



Vừa uống sữa bò vừa nghiêm trang nói



"Hơi thở Người Bất Tử trên người ngươi thực nồng đậm."



Giffy sửng sốt.



Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu



"Tróc nã Người Bất Tử là chuyện của ta, ngươi vì sao lại dây dưa cùng Người Bất Tử rồi?"



Giffy cười đầy ẩn ý



"Đó là bởi vì ······ chúng ta làm một cuộc giao dịch."



Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt Giffy bắt đầu thay đổi.



Tô Tiểu Mộng nhìn ả.



Chỉ thấy đôi tay Giffy toát ra khói đen.



Hơn nữa tốc độ khói đen đột nhiên biến nhanh, giây tiếp theo liền quấn quanh tứ chi Tô Tiểu Mộng.



Tô Tiểu Mộng chau mày, thử giãy giụa.



Giffy ha ha cười



"Vô dụng thôi, ngay cả Tô Yên cũng không tránh thoát được mà."



Ả ta vừa nói xong, Tô Tiểu Mộng đã chủ động tiến công.



Phanh!





Thế cho nên màn hình vừa hiện số, cô liền biết là ai.



Cô nghe máy



"Alo?"



Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được Tô Tiểu Hoa khóc nức nở



"Yên Yên, cứu mạng. Người tên Giffy kia đánh em."



Tô Yên dừng động tác lại trong chốc lát.



"Em ở đâu?"



"Bệnh viện An Tâm."



Tô Tiểu Hoa ngoan ngoãn nói.



Tô Yên nói



"Chờ ta."



Dứt lời, cô liền cắt đứt điện thoại, đi ra ngoài.



[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép



(눈_눈) ]



Chỉ là vừa đi ra, sắc trời bên ngoài không quá đẹp.



Âm âm u u.



Xem ra là sắp mưa.



Tô Yên bắt xe taxi, chạy thẳng đến bệnh viện An Tâm.



Chờ Tô Yên tới bệnh viện.



Nhìn thoáng qua cameras ngoài cổng.



Sau đó mới đi vào.



Trong một biệt thự ở xa ngàn dặm.



Tống Du Cảnh một tay chống cằm, nhìn người con gái xuất hiện trên màn hình



"Haa, em cuối cùng cũng xuất hiện, Tiểu Quai."



Hắn thấp giọng lẩm bẩm, mang theo ý cười sâu kín.



Nói xong liền đứng dậy, đi ra bên ngoài.



······



Đi vào bệnh viện này, Tô Yên phát hiện một người cũng không có.



Tiến vào thang máy.



Chỉ có một tầng duy nhất còn sáng đèn là tầng 17 cao nhất.



Cô ấn một cái, thang máy đóng lại.



Bắt đầu di chuyển lên trên cao.