Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 17 : Thiếu niên kiệt ngạo (16)
Ngày đăng: 16:38 30/04/20
Khương Nhiên cũng không biết vì sao mình sẽ cao hứng.
Trong lòng giống như có một quả bóng được thổi khí, cao hứng tới nỗi hắn muốn ôm Tô Yên vào trong ngực mới có thể khắc chế.
Chờ đến khi hắn cười đủ, mới buông Tô Yên ra.
Hắn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô.
Sự sắc bén trong ánh mắt nhạt dần, lây dính một chút ý cười, một lúc sau, mới nghe hắn nói một câu: “Cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
“Cậu hông thích thì sao?”
“Sẽ không.”
“À.”
Cô nghe hắn trả lời, sau đó gật gật đầu.
Hai người mới chào tạm biệt. Tô Yên về đến nhà, ngoại trừ người hầu, cha mẹ đều không ở.
Cha mẹ nguyên thân là người làm ăn, phải bay đi rất nhiều nơi, rất ít ở nhà.
Đại khái là không có tình thương của cha mẹ, đây cũng là một trong những nguyên nhân nguyên thân trầm mặc không thích nói chuyện.
Trở lại trong phòng, cô liếm liếm khóe môi.
Vén tóc, lộ ra khuyên tai trân châu: “Tiểu Hoa.”
“Ký chủ, làm rất tốt! Cố lên!”
“Được.”
Sáng sớm hôm sau.
Sáng sớm hôm sau.
Thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.
Tô Yên như bình thường dậy sớm, ăn qua bữa sáng đi tới trường.
Cơ hồ là khi cô vừa bước vào trường, năm nữ sinh liền vây quanh.
“Cậu chính là Tô Yên?”
“Đúng vậy.”
Sau đó, năm nữ sinh này liền lấy một loại ánh mắt khinh bỉ đánh giá Tô Yên.
Trong đó một người ôm ngực: “Cũng chẳng ra gì a!”
“Đúng vậy.”
“Vậy Khương Nhiên vừa ý cô ta ơt điểm nào?”
“Cô ta còn không bằng chúng ta, càng đừng nói so với Vũ Phỉ.”
“Phụt, ai nha, các cậu cũng không cần nói người ta không đáng một đồng như vậy, lỡ như là lục trà kỹ nữ lâu năm, sao chúng ta có thể nhìn thấu trong chốc lát?”
“Ha ha ha ha ha.”
Năm nữ sinh vừa vây cô trong một vòng tròn đánh giá, vừa châm chọc cười nhạo.
Tô Yên liếm môi, chớp chớp con ngươi nghĩ nghĩ, nghiêm túc chậm rãi nói: “Có thể, tôi không nói nhiều như các cậu.”
Tiếng nói vừa dứt, năm nữ sinh lập tức yên lặng.
Trong đó một người giận dữ: “Mày TMD lặp lại lần nữa?!”
Bên cạnh một người lên tiếng ngăn lại, “Thôi, đây là ở cổng trường học, đừng gây chuyện. Về sau có rất nhiều cơ hội.”
Nói, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Yên.
Trước khi rời đi không quên đe dọa: “Tô Yên tôi nói cho cô biết, có thể đứng bên cạnh Khương Nhiên, chỉ có Vũ Phỉ, cô, không xứng!”
Khẩu khí lăng người, cao cao tại thượng.
Mấy người vốn dĩ chính là tò mò, nghe nói buổi chiều hôm qua ở sân bóng có một nữ sinh có chuyện mờ ám với Khương Nhiên.
Liền muốn gặp rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bây giờ vừa thấy, cũng không tính xuất sắc cỡ nào.
Hơn nữa nhìn bộ dáng nói chuyện của cô, tám phần là lục trà kỹ nữ.
Nội tâm xem thường Tô Yên một phen. Sau đó, năm nữ sinh liền rời đi.
Tô Yên thu liễm con ngươi, đeo cặp sách đi vào lớp. Thỉnh thoảng, sẽ có ánh mắt quét đến chỗ của Tô Yên.
Không biết là bởi vì chuyện chiều qua, hay là bởi vì năm nữ sinh vừa rồi chặn cô lại thuyết giáo.
Đi đến cửa lớp, nghe thấy tiếng thảo luận bên trong rất lớn, phi thường náo nhiệt.
Chỉ là, khi Tô Yên nhấc chân đi vào lớp, nguyên bản âm thanh náo nhiệt đàm luận lập tức giảm xuống.
Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn phía Tô Yên, đánh giá, suy đoán, đương nhiên càng nhiều, còn có vui sướng khi người gặp họa.
Cô đi đến vị trí của mình, mới vừa ngồi xuống không bao lâu.
Liền nghe được có người lên tiếng: “Ai ai ai, Diêu Vũ Phỉ đã trở lại.”
“Thật sự?
“Đương nhiên!”
“Vậy Tô Yên xong đời rồi.”
“Tô Yên so sánh với Diêu Vũ Phỉ, căn bản không có gì có thể so sánh!”