Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 174 : Đại lão sắp hắc hóa (17)

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Edit: ULies



Beta: Ư Ư



Tô Yên nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, vui vẻ.



Sau đó vừa ngẩng đầu lên, đã đối diện với cặp mắt đen nhánh chan chứa nhiều cảm xúc khó hiểu của Quyền Từ.



Trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một tiếng.



Nhớ tới cảnh anh cắn cô trước đó.



Túm lấy chăn, bịt chặt miệng.



Hai người đối diện với nhau, Quyền Từ nhìn bộ dáng cảnh giác của cô.



Mày hơi nhướn lên.



Không nói gì.



Ngã vào đầu giường, ôm cô, không hề có một động tác dư thừa nào khác, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau, đi ra khỏi quán bar kia.



Mọi chuyện sau đó, Tô Yên không biết gì cả.



Ngay cả người đại diện của cô - Kevin cũng không hề nhắc đến chuyện này dù chỉ nửa chữ.



Chỉ là, hắn ta không để cô tham gia yến hội nào nữa.




Tô Yên không nghĩ tới, người đóng vài nữ chính, chính là cô gái Lily hôm trước



Cô vốn đang ngồi trước bàn trang điểm, chờ thợ trang kiểm makeup cho cô.



Sau đó lại nghe thấy giọng nói ríu rít truyền tới từ ngoài cửa, rất nhiều người đẩy cửa đi vào.



"Lily, thì ra em là nữ chính à, sau này hai chúng ta diễn chung thì nhớ chỉ giáo anh thêm nhé."



Đây là một giọng nam.



Tiếp đó, giọng Lily vang lên, "Anh Nguyên Kiệt, anh đừng khách khí. Kinh nghiệm diễn của em không nhiều, còn phải nhờ anh dìu dắt nữa đó."



Khi nói chuyện, Tô Yên lại nghe thấy tiếng la hét chói tai của fans ở bên ngoài



"A a a a a!! Nguyên Kiệt Nguyên Kiệt! Một đời một kiếp mãi luôn dõi theo anh!!"



"Anh La, em yêu anh! Vĩnh viễn chỉ yêu mỗi anh!! A a a a a!!!"



Tiếng la hét của fans rất ồn ào.



Tô Yên mơ hồ nghe thấy tên của La Nguyên Kiệt.



Sau đó Nguyên Kiệt vỗ bả vai của Lily, cười nói: "Em vào trước đi."



"Vậy gặp lại anh Nguyên Kiệt sau nhé."



"Được."



Sau đó, dưới sự bảo vệ của bảo tiêu, La Nguyên Kiệt đi vào phòng hóa trang riêng của mình.



Cho đến khi Lily vào phòng trang điểm, đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài mới nhỏ lại



Lily vào phòng, khi nhìn thấy Tô Yên ngồi trước bàn trang điểm mới sửng sốt một chút.



Đợi đến lúc thấy rõ khuôn mặt của Tô Yên, nụ cười trên khuôn mặt cô ta dường như đông lại.



Cô ta theo bản năng vuốt ve bụng mình, sờ trúng vết thương vẫn chưa lành hẳn do trúng đạn của bản thân.