Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 179 : Đại lão sắp hắc hóa (22)

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Edit: Ulies



Beta: Ư Ư



Sau đó lại nghe thấy giọng nói của Quyền Từ truyền đến, "Em nói, em đã thích tôi từ rất lâu..."



Tô Yên túm góc áo.



Người nọ hơi dùng sức, trực tiếp bế Tô Yên lên, đi về phía bàn ăn trong phòng khách.



Rồi để Tô Yên ngồi trên đùi.



Anh dùng một tay ôm lấy eo Tô Yên, tay còn lại bắt đầu cởi quần áo Tô Yên ra.



Đôi mắt đào hoa đen nhánh của anh hơi nheo lại, cực kì mê hoặc.



Giọng nói mê người, "Muốn không?"



Tô Yên không trả lời, theo bản năng nuốt nước bọt, "Tôi không..."



Chữ còn lại chưa kịp thoát ra khỏi miệng, người nào đó đã hôn lên môi cô lần nữa, không cho cô nói tiếp.



Lần này, Tô Yên hoàn toàn bị đẩy lên trên bàn.



Nụ hôn của hai người cực kì kịch liệt, quần áo trên người Tô Yên cũng bị nhàu nát, nhăn nheo.



Mắt Quyền Từ lúc sáng lúc tối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hồng hào và ánh mắt ngập nước của Tô Yên một lúc lâu.



Đại khái anh cũng không nghĩ tới gối ôm nhỏ có thể có sức hấp dẫn lớn với mình như vậy.



Hấp dẫn đến mức, không thể kháng cự nổi.



Chỉ qua vài giây.



Anh đã âm thầm quyết định ở trong lòng.



Ôm cô đi về phía phòng ngủ trên lầu hai.




Không thể kháng cự?



Vậy thì ăn luôn, ăn cho đến khi không còn một mẩu xương là được.



Chỉ trong chốc lát, Tô Yên đã bị cởi hết đồ áo, trần trụi với thiên nhiên và hoa cỏ.



Tiểu Hoa vừa núp trong khuyên tai vừa run như cầy sấy.



Mới có một xíu mà đã..., ừm, xấu hổ quá đi ~~



Trong phòng nhanh chóng truyền đến từng tiếng thở dốc đầy ái muội.



Trăng lên tới đỉnh, đêm nay còn rất dài.



Ngày hôm sau, khi Tô Yên tỉnh dậy.



Đã là 12 giờ trưa.



Bụng cô réo lên, chống người ngồi dậy, vị trí bên cạnh đã trống không.



Bước xuống giường, chân run lên, suýt nữa là ngã xuống đất.



Trên người, cổ tay, và cả bên hồng đều rải rác những dấu gì đó màu xanh tím.



Sức lực của anh quá lớn, hơn nữa, tối hôm qua anh giống như đang lên cơn điên, không thể khống chế được sức lực, khiến cho những dấu vết này trở nên cực kì rõ ràng.



Tô Yên ngồi ở mép giường, trên người khoác một chiếc khăn trải giường nhăn nhúm.



Đại khái là mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cho não bộ chậm chạp của cô không load kịp.



Đêm qua... tại sao lại lăn giường nhỉ?



Thậm chí, cô còn để cho anh làm.



Tiểu Hoa không nhịn được mà nói: "Ký chủ ~ oa ~"



Tô Yên liếm liếm môi, "Tiểu Hoa"
Tô Yên liếm liếm môi, "Tiểu Hoa"



"Vâng?"



"Tôi... có chút kỳ quái."



"Ký chủ sao vậy?"



Tô Yên nhìn viên đá quý hình giọt nước lóe lên trên cổ tay mình.



Duỗi tay, chạm vào.



Sát khí trên người Quyền Từ quá nặng.



Cho dù anh có một khuôn mặt đẹp đến như vậy, khi nói chuyện cũng luôn nở nụ cười.



Nhưng lần đầu tiên gặp mặt Tô Yên đã nhận ra điều ấy.



Cô không thích mặt trái của thế giới này.



Cố chấp giết chóc, cực đoan bạo ngược.



Có lẽ bởi vì từng là Chủ Thần, tất cả những thứ cực đoan, máu me đều luôn đối lập với cô.



Chỉ có hai lựa chọn, làm lơ hoặc giết chết.



Khi đối diện với những người như thế, tâm lí của cô sẽ sinh ra cảm xúc bài xích, chán ghét.



Nhưng khi ở bên Quyền Từ, lại không hề.



Cô thích ở cạnh anh, ngủ chung, khi anh hôn cô, cô đều thoải mái.



Tại sao lại như vậy?



Bởi vì... từ lần đầu tiên gặp nhau đã biết rằng bọn họ thật ra là cùng một người?



Biết rõ rằng Quyền Từ sẽ không tổn thương cô?



Cô nhìn về phía viên đá quý trên cổ tay.



Tiểu Hoa thấy ký chủ lại ngẩn ngơ nhìn viên đá quý kia, lên tiếng, "Ký chủ, không phải ngài lại nghĩ tới đứa bé kia chứ?"



Cẩn thận tính đi tính lại, đứa bé kia chắc cũng trưởng thành rồi nhỉ?



Ký chủ... sẽ không thích đứa bé kia chứ?



Trong đầu Tiểu Hoa hiện lên các loại drama, không nhịn được hỏi, "Ký chủ, cô thích đứa bé kia hay là thích nam chính hơn?"



Tô Yên vuốt ve viên đá quý kia, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bọn họ vốn dĩ là một người."