Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 190 : Đại lão sắp hắc hóa (33)

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Edit: Ư Ư



An Nguyên Phi rụt rụt cổ.



Nhưng nghĩ tới mình sẽ phải mệt như chó trong mười ngày tiếp theo, vẫn cảm thấy... xứng đáng!



Tô Yên đang nhìn ông già làm phim kia thì đột nhiên được An Nguyên Phi nhắc nhở, cô cũng nhớ mình còn phải đóng phim nữa.



Cô ngẩng đầu nhìn Quyền Từ, "Em còn phải đóng phim nữa, ông ta vẫn phải sống."



Ông ta chết thì ai đầu tư?



Không có đầu tư thì đóng phim bằng cách nào?



Quyền Từ ôm cô rồi nghiêng người đi chặn tất cả những tầm mắt đang nhìn về phía cô đi, cặp mắt đào hoa kia hiện lên một tia sáng che đi lệ khí tối tăm trong đáy mắt, "Muốn ông ta sống?"



Tô Yên gật gật đầu, rất là thành khẩn.



Anh rũ mắt suy nghĩ không nói gì.



Tô Yên nắm lấy cánh tay anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú.



Trong đôi mắt trong suốt kia chỉ có hình bóng của anh.



Lệ khí quanh người anh có vẻ giảm bớt đi một chút xíu, nhìn qua, không làm người run rẩy như lúc mới bước vào.



Trong đầu chợt hiện lên bộ dáng khóc lóc thút thít của cô tối qua.




Trong mắt xuất hiện một tia tình dục, anh cúi người xuống ôm cô, mở miệng ra khẽ cắn vành tai đáng yêu kia.



Tô Yên đẩy đẩy nhưng anh không buông tha cho cô mà vẫn tiếp tục hành động của mình, "Đừng nhúc nhích."



Giọng nói vẫn trầm thấp như vậy nhưng lại trở nên vô cùng quyến rũ mê người.



Đừng nói tới Tô Yên, mà ngay cả Long Lị Lị đang khẩn trương đứng im một chỗ và nữ diễn viên kia cũng không nhịn được mà đỏ mặt.



Một người đàn ông đầy khí thế lại mang một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ nói ra câu nói mờ ám quyến rũ như thế, có người nào chịu được?



An Nguyên Phi trừng đôi mắt to nhìn Quyền Từ.



Chuyện còn chưa xử lý xong đã tình chàng ý thiếp trước mặt mọi người, cái đồ đồi phong bại tục!



Nhìn ông già làm phim kia đi, không biết đã bị kéo ra ngoài nôn lần thứ mấy rồi.



Trong lúc đó có bị hôn mê vài lần nhưng lại bị hất rượu cho tỉnh lại.



Trong miệng đầu máu loãng và dịch rượu, cả người đã bắt đầu trắng xanh, nhìn dáng vẻ đã bị ngộ độc rượu rồi, nếu mà uống tiếp chắc chắn sẽ mất mạng ở đây.



An Nguyên Phi sờ soạng mặt, không nhịn được mà hối hận.



Vì sao hắn lại nghe điện thoại?



Vì sao chứ?




Vừa nghĩ thì An Nguyên Phi bỗng nhiên nghĩ ra một cách, hắn khẽ meo meo rón rén đi tới bên cạnh Quyền Từ, dùng hành động ám chỉ với Tô Yên.



Tô Yên đang bận đấu tranh với con người đang cắn lỗ tai cô không buông này.



Sau đó nhìn thấy An Nguyên Phi ra dấu bèn nghiêng đầu nhìn.



Lại thấy An Nguyên Phi cứ ngượng ngùng xoắn xít, sau đó nâng hai tay lên chu mỏ hôn một cái



Tô Yên chớp chớp mắt, muốn cô hôn Quyền Từ à?



An Nguyên Phi liên tục lặp lại động tác này giống như một thằng ngốc.



Thấy hắn liều mạng như vậy.



Cô liếm liếm môi, đúng là không có cách nào với người này.



Cô giật giật góc áo Quyền Từ, mềm mại gọi một tiếng, "Quyền Từ."



Người nào đó dừng lại, "Ừ."



Giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ.



An Nguyên Phi đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà nuốt nuốt nước bọt.



Mẹ nó, thằng nhãi này quá yêu nghiệt, nam nữ già trẻ ăn hết.



Cô hơi đẩy đẩy, cuối cùng cũng làm hai người tách ra một chút. Sau đó, nhìn đôi môi mang theo ý cười của anh và bộ dáng quyến rũ này bèn thò lại gần, bẹp, hôn một cái.



Vốn dĩ Tô Yên chỉ định hôn một xíu thôi nhưng môi anh lại hơi lạnh lẽo làm cô không nhịn được mút mút mấy cái mới buông ra.



Quyền Từ hơi cứng người lại.



Nhìn cái gối ôm nhỏ đột nhiên chủ động hôn mình này.