Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 211 : Đại lão sắp hắc hóa (52)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Edit: Ư Ư



Giọng nói của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên, "Leng keng, cánh sao thứ hai đã sáng lên. Ký chủ cố lên! Thắng lợi ở ngay trước mắt!"



Tô Yên cau mày móc một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra.



Bóc vỏ cho vào miệng



Làm sao mới không để La Nguyên Kiệt chết?



Ưm... thật khó, đau đầu quá.



Cô cắn cắn kẹo sữa dâu trong miệng, vừa nhai vừa nghĩ sao La Nguyên Kiệt lại yếu như vậy chứ.



Chẳng lẽ anh ta không bảo vệ được cả bản thân mình sao?



Tô Yên cúi đầu có chút ghét bỏ sự yếu đuối của La Nguyên Kiệt.



Quyền Từ nhìn cô lại móc ra một cái kẹo.



Hình như... loại kẹo này chưa bao giờ hết trong túi áo.



Thứ này, ăn ngon như vậy à?



Anh nhìn, đang định dựa tới thì người đang trầm tư suy nghĩ trên bàn giống như đã suy nghĩ xong, cô nhảy xuống đứng thẳng người nghiêm túc nói: "Em đi đây."



Quyền Từ hơi nhíu mày nhìn sắc trời tối đen bên ngoài.



Cũng đứng lên thuận tay ôm người vào trong lòng, "Cùng nhau trở về."



Tô Yên nhìn anh lắc đầu, "Em không về nhà."
Tô Yên nhìn anh lắc đầu, "Em không về nhà."



"Đi đây? Trở về đóng phim?"



Tô Yên chậm rì rì, nếu như trước kia thì cô đã sớm nói cho anh biết.



Nhưng mà... cô cảm thấy nếu cô nói ra thì Quyền Từ sẽ không vui.



Cho nên cô do dự.



Người nào đó nhìn cô gái trong lòng ngực càng muốn nuốt cô vài trong bụng.



Hai chữ buột miệng thốt ra, "Tiểu Quai, sắc trời bên ngoài đã tối rồi sao còn không về nhà, em định đi đâu?"



Tô Yên nghe thấy hai chữ " Tiểu Quai " lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng, "Anh... "



Người nào đó cúi đầu hôn xuống.



Thật sự là không nhịn được, vừa nhìn thấy cô là muốn



Hai người ở trong căn phòng không người dây dây dưa dưa lại một lúc lâu.



Ít nhất là nửa tiếng sau hai người mới bước ra ngoài.



Sắc trời bên ngoài tối đen nhưng con đường vẫn đầy xe cộ



Tô Yên nhón chân mong chờ,



Hừm?




Sao lại không nhìn thấy An Nguyên Phi đâu?



Quyền Từ nhìn cô đứng ngoài cửa nhưng chậm chạp không đi vào.



"Sao vậy? Rơi mất thứ gì à?"



Tô Yên đứng ở chỗ đó do do dự dự nửa ngày, cuối cùng vẫn ngồi vào xe đi về nhà.



Sáng sớm hôm sau.



Cô dậy sớm cầm hai cái bánh bao trên bàn cắn mấy miếng, vừa ăm vừa đi ra ngoài.



Quyền Từ nhìn thấy cô vậy vội vàng ra ngoài như vậy bèn giữ chặt người lại, "Gấp cái gì, ăn xong lại đi."



Tô Yên nhanh chóng ăn hết hai cái bánh bai nhỏ kia, sau đó đứng lên, "Em phải đi trước."



Nói rồi đi ra ngoài.



Nửa tiếng sau, An Nguyên Phi gọi điện thoại cho Quyền Từ



"Tô Yên bị thương à? Sao lại một mình tới bệnh viện vậy?"



Hôm nay An Nguyên Phi tới bệnh viện mua ít dầu để xoa đầu gối hôm trước bị bầm tím của mình.



Kết quả không nghĩ tới vừa đi vào đã nhìn thấy Tô Yên một mình đi vài trong phòng bệnh.



Đáng tiếc Tô Yên không nhìn thấy hắn cho nên mới tò mò gọi điện thoại thuận miệng hỏi Quyền Từ một câu.



Nhưng câu nói này lại làm trái tim Quyền Từ run lên.



Anh lập tức đứng dậy, giọng nói lập tức lạnh xuống, "Ở đâu? Cậu đứng đó nhìn kỹ cho tôi! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi lột da cậu."



Ngày thường Quyền Từ dùng giọng điệu trầm thấp nói chuyện đã làm người ta cảm thấy sợ hãi rồi vậy mà bây giờ lại lạnh lẽo đến tận xương.



An Nguyên Phi cơ hồ là đứng im ở đó theo bản năng, "Được."



Quyền Từ vừa nghe nói Tô Yên ở bệnh viện nên cho rằng Tô Yên xảy ra chuyện bị thương được đưa tới bệnh viện.