Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 22 : Thiếu niên kiệt ngạo (21)

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Trên cổ tay mảnh khảnh, đeo một cái vòng màu đen, trên vòng có những hạt thủy tinh màu đỏ hình giọt nước.



Dưới ánh nắng mặt trời, những hạt thủy tinh kia phá lệ lóa mắt.



Tiểu Hoa ở bên trong khuyên tai ngốc.



Ách ··· ân???



Không đúng a, này, này tư liệu không đúng a.



Giá trị thể lực hiện tại của ký chủ là 3, gió thổi không ngã đã là không tồi.



Sao có thể chặn được sức mạnh của một người đàn ông?



Còn có, lắc tay màu đen này là đột nhiên xuất hiện sao? Trước đó nó nhớ rõ trên cổ tay ký chủ không đeo cái gì a....



Thân là một hệ thống hiểu biết ký chủ nhà mình.



Giờ phút này, Tiểu Hoa ngốc.



Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn thầy dạy Ngữ Văn sắc mặt khó coi đứng trước mặt cô.



Trong nháy mắt, giống như nhớ tới người này là thầy giáo, cũng không phải kẻ địch.



Cô yên lặng thu hồi tay, nhân tiện cất kẹo vào trong túi.



Phạm Hạo Lâm nổi giận đùng đùng: “Không có lễ phép, nói dối hết lần này đến lần khác, hiện tại còn muốn đánh cả giáo viên?? Cao trung Đế Đô sao lại có loại học sinh như cô??! Sân thể dục hai mươi vòng!! Sáng hôm nay không chạy xong không cho về lớp!!”


Hơi nhăn mày, thân mình nghiêng về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Người đâu?”



Trình Tinh Dương nhìn hắn, cười: “Anh gấp cái gì? Người đi lâu rồi.”



Khương Nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Tinh Dương: “Cô ấy đi sân thể dục?”



“Đúng vậy, em vừa nhìn thấy cô ấy bị giáo viên mắng. Bất quá, em nhìn thế nào cũng thấy giáo viên bị chọc tức.”



Nói Trình Tinh Dương thấy sắc mặt Khương Nhiên khó lường, bỗng nhiên lên tiếng: “Anh, anh thật sự thích người ta?



Mới quen biết mấy ngày, anh mới gặp người ta mấy lần a, đã thích?



Bất quá lời này, Trình Tinh Dương không dám nói ra miệng.



Sau đó, liền nhìn thấy Khương Nhiên ném máy điện tử vào trong ngăn bàn, định đứng dậy.



Trình Tinh Dương vừa thấy, vội vàng ấ người xuống: “Anh muốn làm gì? Không phải đi tìm cô bé đấy chứ?”



Khương Nhiên nhướng mày, hiển nhiên mục đích rất rõ ràng.



Trình Tinh Dương nhịn không được nói: “Vừa nãy em chỉ nói đùa thôi, cố bé đó cũng không đánh nhau ẩu đả trái với nội quy trường học, sao có thể bị phạt.”



“Lời của cậu, có ý gì?” Khương Nhiên lười nhác lên tiếng.



Trình Tinh Dương không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói: “Còn hơn mười phút nữa là tan học, lúc đó đi cũng tới kịp mà?”



Khương Nhiên nghe, mí mắt giật giật.



Lại thả lỏng cơ thể.



Đôi mắt nhìn đồng hồ trên tường, thời gian một chút trôi qua.



Khương Nhiên cúi đầu, lại lấy máy chơi game móc ra, tiếp tục chơi.



Phảng phất như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.