Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 220 : Đại lão sắp hắc hóa (61)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Edit: Ư Ư



Tiếng ồn ào trong phòng live stream chưa bao giờ dừng lại.



Đặc biệt là sau khi thấy rõ sự đối lập giữa hai đội,



"Phòng live stream bên cạnh cực kỳ thê thảm mà bên chúng ta lại đầy món ngon, nước dãi của tôi cũng sắp chảy xuống mặt đất rồi."



"Ha ha ha, đúng đúng đúng, vừa nãy tôi cũng đi sang xem phòng bên cạnh, vừa nãy còn có người khát quá mà uống cả nước biển, cuối cùng vừa khóc vừa phun ra, buồn cười muốn chết luôn!"



Sắc trời dần dần đen hẳn.



Khi Tô Yên tìm được cái hộp manh mối thứ tám mươi thì manh mối cũng được tập hợp đủ.



Đây cũng là đội đầu tiên tìm được tất cả manh mối từ khi chương trình này bắt đầu quay.



Bọn họ dọc theo đường nhỏ đi xuống dưới.



Nhưng mà sắc trời quá tối mà đường lại gập ghềnh.



Tần Húc nhìn hai đồng đội của mình suy nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy đi, hai cô ở đây chờ còn tôi sẽ đi dò đường trước, chờ tôi tìm được thuyền sẽ về dẫn hai cô đi."



Hai người cũng không có ý kiến nên Tần Húc cầm đèn pin đi về phía trước.



Lần này ngoại trừ người quay phim thì chỉ còn lại Long Lị Lị và Tô Yên.



Long Lị Lị cười, "May mà có cô, Tô Yên, nhờ có cô mà đội mình mới rời khỏi nơi này."



Tô Yên gật gật đầu không nói gì.



Sau đó Long Lị Lị không nhịn được tò mò hỏi, "Tô Yên, tôi có một vấn đề, tại sao cô có thể tìm được hộp manh mối nhanh như vậy? Chẳng lẽ là có cách gì sao?"
Sau đó Long Lị Lị không nhịn được tò mò hỏi, "Tô Yên, tôi có một vấn đề, tại sao cô có thể tìm được hộp manh mối nhanh như vậy? Chẳng lẽ là có cách gì sao?"



Lời nói của cô ta có ý ám chỉ, còn có cách gì khác chứ, chắc chắn là nói Tô Yên biết hộp ở đâu nên mới tìm nhanh như vậy, là ám chỉ Tô Yên gian lận.



Tô Yên nhìn cô ta.



Cô nhìn hơi thở u ám càng ngày càng dày đặc trên người Long Lị Lị.



Chẳng sợ lúc này cô ta vẫn cười ngọt ngào nhưng Tô Yên vẫn biết Long Lị Lị cực kỳ có ác ý với mình.



Im lặng một lát, Tô Yên nói: "Bọn họ giấu đồ theo địa hình núi, nhưng dù có giấu cũng không phải thật. Lúc trước tôi đã học qua, rất dễ tìm."



Long Lị Lị cười gật gật đầu không nói gì nữa.



Những lời Tô Yên nói đều là sự thật.



Cô là một người rất thành thật.



Chỉ là che giấu một phần sự thật.



Làm cách nào tìm được?



Những động vật khác nói cho cô biết.



Chim nhỏ trên đỉnh đầu, loài bò sát dưới mặt đất.



Còn có vài con rắn ngẫu nhiên bò qua...



Chỉ cần cô đi đến gần thì những động vật đó sẽ nói cho cô biết.




Nên đương nhiên rất dễ tìm.



Long Lị Lị gật gật đầu, tầm mắt trong lúc vô tình liếc nhìn về phía sườn núi bên cạnh rồi lại nhìn bụi gai và hòn đá nhỏ trên đường.



Trong mắt cô ta hiện lên một tia u ám.



Bỗng nhiên cô ta lên tiếng, "Tô Yên, có thể đỡ tôi một chút không?"



Tô Yên ngẩng đầu nhìn cô ta, sắc mặt Long Lị Lị có chút bất đắc dĩ



"Tôi bị trật chân nên có hơi đau."



Tô Yên duỗi tay đỡ lấy cánh tay cô ta.



Long Lị Lị khập khiễng nhảy về phía trước một bước nhưng lại "không cần thận" dẫm vào một hòn đá nhỏ, nghiêng người về phía Tô Yên.



"A!"



Kinh hô một tiếng, lại dùng lực Tô Yên đỡ lấy cánh tay cô ta mà đứng thẳng người,



Tô Yên thì không như vậy mà bị ngã ra phía sau.



Nhưng trước khi ngã xuống cô đã nắm lấy góc áo Long Lị Lị kéo xuống.



Giây tiếp theo, Long Lị Lị vừa đứng vững đã bị Tô Yên kéo ngã xuống.



Mọi người đều không kịp phản ứng.



Hai người quay phim kia cũng choáng váng không biết làm sao.



Không chỉ bọn họ mà tổ đạo diễn sau khi ngây người cũng bắt đầu hoảng loạn!



Tổ đạo diễn bắt đầu liên lạc với hai người quay phim



"Người đâu? Có nhìn thấy hai người đó đâu không?!"



"Không nhìn thấy!"