Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 235 : Câu chuyện cổ tích hắc ám (7)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Edit: Ư Ư



Đúng rồi, vết thương của mình cũng sắp khỏi hẳn, sư tử nhỏ này... cũng nên ăn luôn.



Ăn kiểu gì đây?



Ăn chỗ nào trước?



Mỹ nhân ngư nhỏ bé có chút buồn rầu, lại có chút hưng phấn.



Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có động vật cứu anh.



Là bởi vì khuôn mặt của anh à?



Chỉ là lúc nhìn thấy đôi mắt màu lục đậm của anh cũng nên cảnh giác chứ.



Anh không phải là mỹ nhân ngư hiền lành tốt bụng thích giúp đỡ mọi người đâu ~~



Trong sách có ghi chép lại



Mỹ nhân ngư, nửa người nửa cá, khuôn mặt xinh đẹp, hiền lành tốt bụng, đôi mắt màu lam nhạt, máu màu đỏ, giọng nói như tiếng ca trên trời.



Biểu tượng cho may mắn, biểu tượng cho hạnh phúc.



Chỉ là còn có một loại, khuôn mặt xinh đẹp, lại là loài ăn thịt người, đôi mắt màu lục đậm, máu màu lục đậm, đuôi bạc, nhìn qua làm người kinh diễm.



Giọng nói của nó nghe như là tiếng trời, nhưng lại hát rất khó nghe.



Nó là biểu tượng cho tai nạn, biểu tượng cho thống khổ.




Vì phân chia hai loại, một loại được gọi là mỹ nhân ngư, một loại được gọi là người cá ăn thịt người.



Đây cũng là nguyên nhân vì sao Donner thích ăn những thứ có máu, bởi vì anh vốn không phải là mỹ nhân ngư.



Chỉ là loại người cá ăn thịt người này còn thưa thớt hơn mỹ nhân ngư rất nhiều, chỉ sống ở nơi sâu nhất dưới đáy biển.



Hiện tại đã sắp vào mùa thu, Tô Yên lại ở trên núi nên thời tiết rất lạnh, gần như là không độ.



Trên mặt nước cũng xuất hiện một vài miếng băng mỏng.



Tô Yên đứng lên đi đến bờ sông, duỗi tay chạm vào nước.



Lạnh quá.



Suy nghĩ một lát, cô lại chạm chạm vào bàn tay bé nhỏ của mỹ nhân ngư.



Cũng lạnh lẽo.



Như vậy không tốt với miệng vết thương đó.



Vừa nghĩ Tô Yên vừa ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn mỹ nhân ngư, cô hỏi, "Anh có lạnh không?"



Lúc cô nói, còn dùng hai cái móng vuốt bọc lấy bàn tay của mỹ nhân ngư nhỏ bé.



Mở miệng ra, hà hà hơi.



Chỉ là... cô vừa mở miệng ra, người hầu biến thành khay đứng bên cạnh đã bắt đầu run rẩy.




Chẳng lẽ công chúa muốn ăn mỹ nhân ngư nhỏ bé này sao?



Cho đến khi nhìn thấy cô hà hơi, cái khay mới thở phào nhẹ nhõm.



Donner nhìn cô, trong lòng hơi hơi động, đôi mắt màu lục đậm nhìn Tô Yên, sau đó chậm rãi gật gật đầu, "Lạnh."



Tô Yên nghe vậy bèn nhìn về phía miệng vết thương của anh, cô cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách.



Nửa ngày sau, cô bỗng nhiên duỗi tay ôm mỹ nhân ngư nhỏ bé lên.



Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, bàn tay của mỹ nhân ngư nhỏ bé đã đặt lên ngực Tô Yên.



Chỉ cần Tô Yên có một chút sát ý, mỹ nhân ngư nhỏ bé xinh đẹp này sẽ lập tức bóp nát trái tim của cô.



Đương nhiên Tô Yên không biết chuyện này.



Bởi vì cô chỉ có thể nhìn thấy mỹ nhân ngư nhỏ bé đang cúi đầu, còn tưởng là bị lạnh.



Ô, mỹ nhân ngư vào trong lâu đài, vòng đi vòng lại đi vào phòng ngủ của mình, lại đi vào phòng tắm ở bên trong.



Đặt mỹ nhân ngư nhỏ bé vào trong một cái bồn tắm rộng lớn.



Dòng nước ấm áp bắt đầu chảy xuống.



Donner ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.



Tô Yên điều chỉnh độ ấm xong, chờ đến khi nước trong bồn tắm ngập đuôi của anh thì cô mới dừng lại.



"Như vậy được chưa? Chờ đến khi anh muốn đi hoặc là lúc thời tiết bắt đầu ấm dần, sẽ ôm anh ra ngoài để anh về với biển cả."



Mỹ nhân ngư nhỏ bé nghe vậy liền nở một nụ cười xinh đẹp, "Được."



Donner duỗi tay, nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay Tô Yên, ngữ khí nhẹ nhàng, "Cô cũng rất tốt."



Anh ghé vào bồn tắm nắm tay Tô Yên.



Bọn họ quen nhau gần hai tháng nhưng đây là lần đầu tiên Donner chủ động chạm vào Tô Yên.