Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 249 : Câu truyện cổ tích hắc ám (21)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Edit: Ư Ư



Tô Yên quay lại đi đến trước mặt Donner.



Anh còn chưa kịp thu móng tay sắc bén lại, bên trên còn dính máu tươi.



Từng giọt máu tí tách nhỏ xuống đuôi cá.



Donner cứng người lại, không biết phải làm gì.



Đôi mắt màu lục đậm đôi mắt nhìn Tô Yên, chỉ nhìn cô mà không nói một câu.



Tô Yên chớp chớp mắt hỏi, "Anh có bị thương không?"



"Không."



Tiếng nói của Donner vẫn dễ nghe như trước.



Tô Yên gật gật đầu, cô tiếp tục hỏi, "Anh ta nói anh không phải là mỹ nhân ngư."



Donner căng thẳng lên tiếng, "Đúng vậy."



Tô Yên lại gật gật đầu.



Trong đầu, Tiểu Hoa vừa nghe thấy Beres kia nói tới người cá ăn thịt người thì đã nhanh chóng tra ra được tất cả tư liệu. 



Hơn nữa còn báo cáo đầy đủ với ký chủ của mình, "Ký chủ, ký chủ! Người cá ăn thịt người tượng trưng cho bóng tối, tà ác, bất hạnh, tai nạn, đuôi cá màu bạc, đôi mắt màu lục đậm, máu cũng là màu lục đậm, nếu gặp phải người cá ăn thịt người thì tỉ lệ sống là không."



Tiểu Hoa bi phẫn muốn chết, nó biết ngay mà, người này không phải là thứ gì tốt!
Tiểu Hoa bi phẫn muốn chết, nó biết ngay mà, người này không phải là thứ gì tốt!



Có mỹ nhân ngư nào ăn bít tết chín ba phần hả?



Mà lại còn ăn nhiều như vậy nữa chứ?!



Có mỹ nhân ngư nào có móng tay sắc bén có thể đâm thủng tất cả mọi thứ hả?



Tô Yên nhìn Donner, hai người đều im lặng.



Một lúc sau, Tô Yên vừa định nói chuyện thì Donner đã giành trước một bước



"Em sợ à? Ghét bỏ tôi à?"



Anh vừa nói vừa nâng bàn tay dính đầy máu lên.



Ban đầu Donner cho rằng này sư tử ngốc này chỉ là đồ ăn của mình.



Chuyện ăn cô chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.



Nhưng ngay lúc nãy, anh lại sợ hãi khi cô phát hiện ra những hành động của mình.



Đó là một loại khủng hoảng khó có thể miêu tả thành lời.



Anh không muốn trong mắt cô có sự sợ hãi, ghê tởm, chán ghét anh.



Nó sẽ làm anh muốn phát điên.



Từ khi nào,à anh bắt đầu để ý đến cô vậy?
Từ khi nào,à anh bắt đầu để ý đến cô vậy?



Là lúc mới gặp cô ôm mình rồi cùng nhau ngã xuống mặt cỏ sao?



Hay là khi nắm tay cô ngủ trong cùng một căn phòng?



Anh để ý đến cô, để ý ánh mắt của cô, để ý cái nhìn của cô với bản thân mình.



Anh thích nhìn cô lúc cô hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh.



Thích cô vui vẻ khi ôm anh.



Thích ánh mắt sáng bừng của cô khi mình anh.



Đúng vậy, Donner Jane anh thích con sư tử ngốc này.



Thích đến nỗi làm anh lần đầu tiên chán ghét thân phận người cá ăn thịt người của mình.



Bên ngoài xinh đẹp lộng lẫy nhưng lại có một trái tim dơ bẩn.



Anh cảm thấy ghê tởm bản thân mình dưới ánh mắt im lặng kia của Tô Yê.



Donner rũ mắt xuống nhìn bàn tay đầy máu của mình.



Anh mím môi nâng một bàn tay lên, dùng bàn tay còn lại vẻ từng miếng vẩy cá màu bạc xuống dưới.



Giọng nói mang theo sự tự giễu khó nén. "Em ghét tôi."



Anh giật mạnh vẩy cá trên cổ tay mình, máu tươi màu lục đậm lập tức xuất hiện.



Giọng nói của anh trở nên nhỏ bé giống như đang lẩm bẩm, rũ đầu không dám nhìn về phía Tô Yên, "Sau này, tôi không giết người, không sát sinh, loại bỏ tất cả đặc điểm là người cá ăn thịt người trên cơ thể, em có thể thích tôi như lúc trước được không?"



Tí tách, tí tách, từng giọt máu màu lục đậm rơi xuống trộn lẫn với máu dưới đất.



Khuôn mặt tinh xảo kia lập tức trở nên tái nhợt.



Lúc một giọt máu màu lục đậm rơi xuống mặt đất thì Tô Yên mới lấy lại tinh thần, cô nhíu mày nắm lấy bàn tay anh không vui nói: "Anh làm gì?"