Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 259 : Câu truyện cổ tích hắc ám (31)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Edit: Ư Ư



"Anh ấy không ở trong quy tắc của thiên địa, không chịu sự quản thúc của thiên địa."



Nếu Tô Yên là người đứng đầu của chín vị Chủ Thần, là người giữ gìn quy tắc, chế định quy tắc thì Quân Vực lại là người đứng ngoài vùng quy tắc này.



Giống như việc anh là bào thai chín trăm năm, năm nghìn năm anh vẫn chỉ là một đứa trẻ, quỹ đạo trưởng thành của anh vốn đã khác những người bình thường.



Tiểu Hoa im lặng không hỏi thêm.



Nhưng mà có một chuyện nó chắn chắn, ký chủ đối xử với Quân Vực khác biệt với những người khác.



Nếu không thì ngài sẽ không đeo cái lắc tay kia lâu như vậy.



Hơn nữa... ký chủ càng ngày càng quan tâm đến Quân Vực hơn.



Nó bắt đầu nhớ lại những tư liệu giới thiệu về Tô Yên và những vị Chủ Thần khác, trong đó có ghi lại đặc điểm, khen chê lẫn lộn



Khi Tiểu Hoa đọc những tư liệu này đều luôn cảm thán, bọn họ đúng là những người được trời cao ưu ái.



Người bình thường căn bản không cùng cấp bậc với họ.



Nhưng trong tờ giấy giới thiệu về Tô Yên thì chỉ có một câu.



" Chưa làm Chủ Thần, đã là thần. "
Vậy Donner Jane đã đi đâu?



Anh bơi ngược theo dòng sông tới biển sâu.



Chờ đến khi anh đến nơi thì trời cũng vừa mới sáng.



Đuôi cá màu bạc hơi hơi đong đưa trong dòng nước.



Anh vừa xuất hiện thì tất cả những động vật còn sống ở đây đều đã chạy từ khi còn cách tám trăm mét.



Ha hả, những người bên ngoài không biết thằng nhãi này nhưng bọn họ biết.



Thằng nhãi này không nhận người thần, nó vừa xuất hiện thì tất cả vật sống đều phải chạy trốn, nếu không thì cũng đừng trách.



May mà người cá ăn thịt người này chỉ có một mình nó và một người già nua ngốc dưới biển sâu.



Nếu không thì bọn họ đã xong đời từ lâu.



Chỉ là không biết mấy tháng nay thằng nhãi này đi đâu.



Chúng nó vừa vui mừng được một thời gian thì lại quay về.



Ai! Ai là người thả ra?!



Donner cũng không thèm để ý đến những sinh vật này



Quả nhiên không bằng một phần một trăm của sư tử ngốc nhà anh.



Anh vừa nghĩ vừa nhanh chóng bơi xuống nơi sâu hơn nữa, tới một huyệt động cổ xưa.



Vừa đi vào chỉ thấy một mảnh đen nhánh, nhưng càng đi sâu vào thì lại càng sáng ngời.