Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 272 : Tiên Tôn, nhập ma (1)
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
"Vậy tôi bám vào cơ thể này thì phải thực hiện nguyện vọng gì để trao đổi?"
"Giữa dàn nam sủng đông như kiến của ngài có một người tên là Tiểu Dụ, phải song tu với hắn! Hệ thống nhắc nhở, trong vòng một tuần ngài phải hoàn thành xong nhiệm vụ vĩ đại nài!"
Tô Yên mờ mịt, "Tiểu Dụ?"
"Ây da, ký chủ, thật trùng hợp, Tiểu Dụ chính là nam chính của thế giới này và là mục tiêu công lược đóa~"Tiểu Hoa trưng ra bộ dáng kinh ngạc.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tô Yên đột nhiên nói: "Tôi có rất nhiều nam sủng à?"
"Căn cứ vào thống kê thì một năm nay ngài đã cướp được 103 vị nam sủng. Tiểu Dụ là một trong số đó."
"Một năm nay á? Vậy là mấy năm trước cũng có sao?"
"Đúng vậy, ba năm trước ngài cướp được 408 vị nam sủng, nhưng mà trong số đó đã chết mất một nửa. Một nửa thì bị chơi đến mức tàn đời hoa, nguyên chủ cảm thấy không thú vị nữa nên thả luôn."
Tô Yên yên lặng duỗi tay sờ sờ người nhỏ giọng nói: "Cơ thể này cũng trâu bò thật."
"Ký chủ, em mong ngài không nghĩ bậy bạ, cơ thể này vẫn còn trong trắng nhé."
"Hở?"
"Nguyên chủ có tính cách cực kì tàn nhẫn, nàng đã hành hạ họ đến chết, cái thứ gọi là chơi tàn đời hoa có nghĩa là.... dùng n loại hình tra tấn."
Tô Yên lại im lặng.
"À."
Sau khi hiểu hết đống tin tức này, nàng liền bước xuống giường.
Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người.
Bộ đồ màu đỏ rực chói mắt như ẩn như hiện toát ra cảm giác kiêu ngạo và vô cùng quyến rũ.
Nhưng mà bộ đồ này... có cổ áo hơi rộng thì phải.
Lớp lụa mỏng lại trượt xuống, nàng vươn tay kéo nó lên bả vai.
Nhìn trái nhìn phải, tất cả đám tỳ nữ đều cúi đầu, bộ dáng nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu lên.
"Người đâu."
Vừa cất lời, một tỳ nữ lập tức quỳ xuống mặt đất, "Giáo chủ có gì phân phó?"
"Ừm... đưa nam sủng tên Tiểu Dụ đến đây."
"Tuân lệnh."
Giọng nói của Tô Yên rất mềm mại, hoàn toàn không có sát khí hay sắc bén nào.
Nhưng tỳ nữ này vẫn không hết lo sợ, vội vàng đồng ý rồi lui ra ngoài.
Tỳ nữ kia vừa đi thì bụng Tô Yên lại réo ọc ọc.
Đói bụng.
Sau đó nàng chỉ một tỳ nữ khác, "Ngươi đi lấy chút thức ăn về đây."
Tỳ nữ cung kính đáp lời, "Tuân lệnh!"
Nói xong, tỳ nữ kia liền lui xuống.
Một lát sau, tỳ nữ đầu tiên cúi gằm đầu bước vào.
Sau lưng nàng là một vị nam tử mặc bạch y đẹp tựa như một bức tranh.
Ngẩng đầu nhìn lại, khí chất thoát tục, mang đến cảm giác cực kỳ nho nhã, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ khiến cho người ta cảm nhận được cái gì gọi là an bình, là vui vẻ.
Tầm mắt Tô Yên dừng lại một chút, hai mắt lóe lên sự chờ mong.
Nam tử nọ ngẩng đầu lên, diện mạo tuấn tú, khi nhìn vào sẽ thấy như đang ngắm một bức tranh thủy mặc, không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Tô Yên giơ tay sờ ngực mình, ừm, vị trí này dường như đang đập càng lúc càng nhanh/
Ngay úc này, Tiểu Hoa lên tiếng, "Leng keng, nam chính, Tiểu Dụ. Nghèo rớt mồng tơi, không cha không mẹ, pháp lực rất yếu, trong một lần vô tình bị nữ ma đầu tia trúng, trực tiếp bắt cóc về Ma giáo."
Tỳ nữ kia quỳ một đầu gối xuống đất, cung kính nói: "Giáo chủ, nam sủng mà người muốn đã được mang tới."
Tô Yên dùng đôi mắt to tròn nhìn người ta chằm chằm, nhìn đến nỗi suýt nữa là dính vào mặt hắn luôn.
Sau đó mới nói: "Tên của ngươi là gì?"
Cô coi như không thấy và bỏ qua đống thoại luyên thuyên trước đó của Tiểu Hoa.
Người nọ ngẩng đầu đối diện với Tô Yên, "Tiểu Dụ."
Tô Yên suy nghĩ, "Ngư?"
"Dụ." (1)
Sau khi nghe rõ tên của hắn, Tô Yên vô thức nhớ lại một kí ức xa xôi nào đó, nàng nhìn người đang đứng ở dưới kia, bóng dáng của hắn như hòa thành một với đứa trẻ mới bảy tám tuổi trong đầu.
Nàng thấp giọng nói gì đó, nhưng âm thanh ấy quá nhỏ, chỉ có mình nàng mới nghe được.
-
Ngư (-鱼) và Dụ (-喻) hai từ này có cách phát âm gần giống nhau (Yú - Yù)