Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 436 : Tô tiểu gia là nữ sinh 42

Ngày đăng: 22:09 20/05/20


Edit: Tinh Niệm



Sáng sớm buông xuống.



Sắc trời hửng sáng.



Hậu hoa viên Tô gia.



Một con rắn vằn đỏ đen xen kẽ ở bụi hoa, không nhúc nhích.



Có một con bướm xinh đẹp dừng ở trên một đóa hoa nở vào sáng sớm, phe phẩy cánh.



Bỗng nhiên, một cái đầu rắn thật lớn xuất hiện ở trước mắt.



Nó mở ra miệng rộng.



Răng rắc một ngụm.



Cắn nuốt luôn cả đóa hoa.



Nhưng con bướm kia không biết như thế nào bay thoát.



Ở trước mắt nó bay múa, như là khiêu khích.



Rắn độc không phục, chạy đuổi theo con bướm.



Sáng sớm, Tiểu Hồng liền chạy loạn khắp nơi trong bụi hoa, bụi hoa vì thế mà bị hủy một đám.



Cho đến khi ở bức tường bên cạnh, có một người từ trên tường nhảy xuống dưới.



Tiểu Hồng chợt dừng lại động tác.



Một đôi mắt rắn nhìn người kia. Lưỡi rắn màu đỏ tươi thổ lộ.



Người kia, nó nhận ra được.



Chính là cái tên ôm Tô Yên rời đi, vứt nó ở cái chỗ đồng không mông quạnh kia.



Hắn đi rất chậm, nhưng mục đích chính là phòng của Tô Yên.



Rốt cuộc hậu viện này, chỉ có một gian phòng kia của Tô Yên.




Tiểu Hồng cúi đầu, đầu tiên là nhìn thoáng qua thân thể hùng tráng uy vũ này của mình.



Sau đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, dao động thân rắn đi tới trước mặt người kia.



Lưỡi rắn phun phun, phát ra tiếng vang tê tê tê tê tê.



Thấy người nọ sắp đi đến cửa phòng Tô Yên, tốc độ Tiểu Hồng nhanh hơn, lập tức liền chạy tới trước cửa phòng.



"Tê tê tê tê tê!"



Tô Yên còn chưa tỉnh, ngươi không thể đi vào!



Nam tử nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện con rắn, bước chân dừng lại.



Quân Vực nâng lên mí mắt, con ngươi đen nhánh sâu kín nhìn.



Cả nửa ngày, hắn nhợt nhạt lộ ra ý cười



"Cái đuôi của ngươi đã lành chưa?"



Giọng nói hắn vừa ra, ngữ khí như quan tâm, làm Tiểu Hồng nghe đến là thoải mái.



Lập tức đã quên mục đích mình tới chỗ này.



Tiểu Hồng ném cái đuôi,



"Tê tê tê tê tê"



Sau đó, nó nâng lên cái đuôi như là khoe khoang.



Đuôi rắn thật xinh đẹp, không có một vết thương nào.



Quân Vực nhìn, hắn vươn bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng



"Ta xem."



Hắn cười nhợt nhạt, vô hại như vậy, sắc mặt tái nhợt, giống như Tiểu Hồng tùy tùy tiện tiện cắn một cái thì sẽ chết vậy.



Kết quả là, Tiểu Hồng không có tâm cảnh giác, liền vô cùng cao hứng duỗi cái đuôi qua.




Rốt cuộc, cũng có người có ánh mắt giống nó, cảm thấy cái đuôi nó thật xinh đẹp.



Quân Vực nắm đuôi rắn kia lên, ước lượng trong chốc lát.



"Béo"



Tiểu Hồng dào dạt đắc ý.



Đó là đương nhiên, Tô Yên dưỡng nó thực tốt.



Quân Vực năm ngón tay tạo thành chữ thập, nắm chặt ở trong tay.



Hắn cúi đầu, nhìn cái đuôi kia, nói ra tiếng



"Ngươi có thể đi theo Tô Yên thật lâu, một đời lại một đời, thật là khiến người... ghen ghét mà."



Hắn vẫn cười nhạt như vậy.



Nhưng mà lực đạo nắm chặt cái đuôi kia càng ngày càng dùng sức.



Tiểu Hồng không nghe ra thâm ý của hắn, còn tưởng rằng đây là khích lệ.



Lưỡi rắn lại phun phun



"Tê tê tê tê tê.... tê tê tê tê tê!! graooo!!"*



Trên cái đuôi truyền đến một trận đau nhức.



Chỉ nhìn thấy chỗ Quân Vực nắm chặt bắt đầu toát ra khói đen sương mù.



Một cỗ đau đớn xuyên tim từ cái đuôi truyền tới ngực.



Vốn dĩ Tiểu Hồng dào dạt đắc ý, lập tức héo.



Ầm một tiếng, đầu rắn ngã xuống trên mặt đất.



Quân Vực nhéo đuôi rắn kia ngây người trong chốc lát, cảm thấy không có gì thú vị.



Ngậm cười, buông lỏng tay ra.



Sau đó chậm rãi ra tiếng



"Thực xin lỗi, sức lực có chút lớn, làm cái đuôi của ngươi bị thương rồi."



Nói xong, tùy tay ném một cái, vượt qua Tiểu Hồng đi vào phòng Tô Yên.



__________________



­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­*Thứ lỗi cho tui không biết tiếng rắn kêu nó ra làm sao nên cho thành tiếng hổ gầm rồng ngâm luôn.:))) ( nguyên văn nó là 吼:rống)



Hôm nay đến đây thui nhaaa các tềnh yêu <3.



晚安!