Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 439 : Tô tiểu gia là nữ sinh 45

Ngày đăng: 22:09 20/05/20


Edit: Tinh Niệm



"Thích."



"Thích bao nhiêu?"



"Thực thích."



Câu trả lời này giống như làm biểu tình Quân Vực sáng một chút, hắn thực nghiêm túc hỏi



"Vậy, yêu ta sao?"



Tô Yên trầm mặc.



Cô chỉ nhìn hắn, trong mắt hiện lên mờ mịt.



Yêu?



Im lặng lần này, tức khắc làm thân thể Quân Vực cứng lại.



Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu Tô Yên, thanh âm thực nhẹ.



"Tô Yên không yêu ta, có phải hay không?"



Tô Yên vẫn trầm mặc.



Hắn mí mắt buông xuống, sắc mặt càng ngày càng trắng.



Lộ ra một tia trào phúng, như là cười nhạo chính mình



"Muốn quá nhiều, quả nhiên là sẽ gặp báo ứng a."



Tô Yên ra tiếng



"Anh không phải buồn ngủ sao?"



Cô cứng nhắc nói sang chuyện khác.



Quân Vực thật sâu nhìn cô vài lần, sau đó nhắm hai mắt lại.



Môi mỏng mang theo nụ cười nhạt, phảng phất năm tháng an yên



"Ngủ."



Chỉ là, dưới chăn mỏng.



Tay ôm Tô Yên gắt gao dùng sức. Tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội chạy thoát.



Tô Yên nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn hắn thật lâu.



Cuối cùng, nhắm hai mắt lại.


"Thiếu gia, nếu không, ngài nghỉ ngơi trong chốc lát?"



Tô Yên lắc đầu



"Không mệt"



"Vậy Hồng Đậu đi nấu cho ngài một chén cháo bổ khí?"



Tô Yên nghi hoặc



"Vì sao phải bổ khí?"



Hồng Đậu đỏ mặt lên



"Vậy không phải, đêm qua thiếu gia ngài mệt sao."



"Em rốt cuộc đang nói cái gì?"



Tô Yên cảm thấy đối thoại của hai người thật là đầu trâu đuôi ngựa a.



Hồng Đậu ngượng ngùng xoắn xít



"Em một giờ trước nhìn thấy... nhìn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh từ trong phòng ngài đi ra."



Tô Yên gật gật đầu



"Vậy, hắn đi đâu rồi?"



Hồng Đậu chỉ chỉ đình hóng gió bên kia



"Túc Cửu Từ tiên sinh bên kia."



Tô Yên nhìn lại, hình như, bên trong thật sự có một người đang đứng.



Chỉ là nhìn không rõ ràng.



Cô không nói thêm gì, bước bước chân đi đến chỗ đó.



Quân Vực cũng phát hiện ra cô.



Đứng ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, chỉ như vậy nhìn cô.



Tô Yên ngủ một giấc này, trực tiếp tới giữa trưa.



Nhìn thời gian cũng tới giờ ăn cơm trưa.



Cô đi vào đình hóng gió. Ra tiếng



"Đang nhìn cái gì?"



Quân Vực trầm mặc nửa ngày, dời đi tầm mắt, buông xuống mặt mày, không hề nhìn cô



"Không có gì."



Hắn trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.



Tô Yên gật đầu



"Ăn cơm không?"



"Không đói bụng"



"Vậy.... là muốn rời đi?"



Cô lại lần nữa hỏi.



Quân Vực lại bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi môi mỏng, không giống lúc trước hàm chứa ý cười nhạt, mà gắt gao nhấp khởi.