Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 442 : Tô tiểu gia là nữ sinh 48

Ngày đăng: 22:09 20/05/20


Edit: Tinh Niệm



Chờ đến khi Tần Tình Nguyệt rời đi, chiếc đũa trong tay Tô Yên cũng thả xuống dưới.



Cô nghiêng đầu nhìn Quân Vực,



"Anh vì sao chán ghét Tình Nguyệt?"



Quân Vực lông mi run rẩy, không nói chuyện.



Cũng chỉ cúi đầu.



Vì sao?



Bởi vì nữ nhân Tần Tình Nguyệt kia, ánh mắt nhìn Tô Yên giống cách hắn nhìn về phía cô vậy.



Ánh mắt kia quá quen thuộc a.



Dục vọng độc chiếm mãnh liệt áp ở đáy mắt.



Khiến hắn nhìn đến tâm sinh chán ghét.



Không chỉ thế.



Tô Yên còn rất thích cô ta.



Càng như thế, hắn càng chán ghét.



Tô Yên nhấp môi.



Cúi đầu, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây. Ăn vào trong miệng.



Không hề liếc mắt nhìn Quân Vực một cái.



Nói chuyện với hắn, tức đến no rồi.



Đứng lên, cô muốn đi.



Kết quả liền nghe Quân Vực một câu



"Tiểu Quai không yêu ta, hiện giờ, ngay cả ngồi cùng ta cũng không muốn?"
"Tiểu Quai không yêu ta, hiện giờ, ngay cả ngồi cùng ta cũng không muốn?"



Tô Yên: "......"



Cô quay đầu nhìn Quân Vực.



Quân Vực đôi mắt đen nhánh rất là u oán nhìn cô.



Môi nhẹ miết, bộ dáng như là bị ủy khuất lớn lắm.



Lại thấy hắn sắc mặt tái nhợt ốm yếu.



Nhìn kỹ, cũng thật là vừa ủy khuất, vừa đáng thương.



Người nào đó tựa hồ còn muốn lên án rất nhiều



"Tiểu Quai hình như càng để ý cô ta hơn."



Lúc hắn nói, thanh âm run một cái.



Ai da.



Tiểu Hoa vừa nghe, lòng cũng cảm thấy đau a.



Tô Yên trầm mặc một cái chớp mắt.



Đi qua, duỗi tay ấn bờ vai của hắn, để hắn dựa vào ghế ở sau người.



Toàn bộ thân thể thoáng nằm ngửa, Quân Vực đang ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.



Đang muốn hỏi, kết quả, Tô Yên nhắm mắt dán lại, phong bế đôi môi kia tái nhợt.



Một cái hôn, Quân Vực trong mắt tức khắc liền sáng.



Cái gì u oán ủy khuất, cái gì thương tâm khổ sở.



Hết thảy đều biến mất.



Ân, đối với Quân Vực mà nói, không có gì là một cái hôn của Tô Yên không giải quyết được.



Nếu một lần không được, vậy hai lần.
Nếu một lần không được, vậy hai lần.



Trong chốc lát, Quân Vực đã quên những đau đớn trong thân thể.



Duỗi tay trực tiếp ôm Tô Yên vào trong lòng ngực.



Sức lực kia lớn đến nỗi Tô Yên trong một chốc cũng không thoát được.



Chỗ nào còn bộ dáng suy yếu không được??



Tức khắc, trong phòng không khí từ lặng im biệt nữu, biến thành xuân về hoa nở.



Tần Tình Nguyệt đứng ở ngoài cửa. Trên tay bưng một mâm thức ăn.



Toàn bộ thân thể chợt cứng đờ.



Một đôi tay gắt gao nắm chặt khay, móng tay như là muốn cắm vào trong đó.



Cô không thể tin tưởng, mắt đầy khiếp sợ.



Đây, sao có thể?



Thiếu gia cùng Túc Cửu Từ?



Hôn môi?



Nam cùng nam??



Đột nhiên, Tần Tình Nguyệt lập tức hiểu rõ vì sao Túc Cửu đối địch mình như vậy.



Bị hắn phát hiện?? Phát hiện tình cảm mình vẫn luôn che dấu thực tốt?



Tần Tình Nguyệt cúi đầu, hít sâu một hơi, nỗ lực sửa sang lại cảm xúc bản thân.



Thiếu gia là người tốt đẹp như vậy, giống như ánh nắng ấm áp.



Sợ là có không ít người sẽ nhớ thương, sẽ có suy nghĩ muốn một mình chiếm hữu đi?



Đặc biệt là, đối với cô, người có quá khứ hắc ám như vậy.



Càng là muốn thiếu gia yêu thích chính mình, tốt nhất mình phải là người đặc biệt với thiếu gia.



Ý nghĩ như vậy, vào cái ngày thiếu gia đem cô bảo hộ ở sau người, giết chết những tên ghê tởm đó, đã xuất hiện.



Mà làm Tình Nguyệt cao hứng chính là, thiếu gia đối với cô cũng xác thật khác với mọi người.



Mặc dù thiếu gia rất ít nói, nhưng là từ hành vi của ngài là có thể nhìn ra.



Thiếu gia tốt đẹp như vậy, làm cô sinh ra một chút ảo tưởng.



Có lẽ, chỉ cần cô nỗ lực, yên lặng ở bên người thiếu gia.



Một ngày nào đó, thiếu gia sẽ là ánh sáng của riêng mình cô.