Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 463 : Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 3

Ngày đăng: 22:10 20/05/20


Edit: Tinh Niệm



Tiểu Hoa thành công hướng dẫn ký chủ mình tới phòng bếp.



"Ký chủ, dừng lại, có người tới."



Tiểu Hoa vội vàng ra tiếng.



Tuy rằng Tô Yên không hiểu, vì sao có người tới thì phải dừng lại.



Nhưng mà bởi vì " lặn lội đường xa " đi vào nơi này, nó rất là mệt nên ghé vào trên mặt đất.



Trong chốc lát bên ngoài sắc trời đã đen nhánh.



Trong phòng bếp sáng lên ánh nến.



Bởi vì nó ghé vào một góc âm u ánh nến không chiếu tới, thế cho nên không có người phát hiện.



Chỉ là nghe thấy một đạo thanh âm sắc nhọn vang lên



"Đều cẩn thận chút cho ta, Vương gia gần đây tâm tình không tốt, nếu chỗ nào xử lý không cẩn thận, chọc Vương gia, đầu của các ngươi sẽ không giữ được đâu."



Toàn bộ phòng bếp rất nhiều người, nhưng mỗi người đều cúi đầu làm việc của mình.



Không biết có phải bởi vì bị tên thái giám này răn dạy hay không, mà toàn bộ trong phòng bếp đều bao phủ một loại áp lực yên tĩnh.



Sau đó, tiểu thái giám vẫy vẫy phất trần, đi ra khỏi phòng bếp.



Tô Yên nghỉ ngơi trong chốc lát đã có sức lực, ngửi thấy hương vị, vuốt bàn chân bò lên trên.
Tô Yên nghỉ ngơi trong chốc lát đã có sức lực, ngửi thấy hương vị, vuốt bàn chân bò lên trên.



Tiểu Hoa yên lặng nhìn bốn cái chân đầy thịt của ký chủ mình.



Như thế này còn bò được lên trên?



Dù có ý chí mạnh mẽ thế nào thì cũng không thay đổi được bốn cái chân đầy thịt kia đâu a.



Quả nhiên, bốn cái chân thịt kia vừa mới bám lấy chân bàn, đã thành công ngã ngửa ở trên mặt đất.



Tiểu Hoa đang muốn mở miệng nhắc nhở, nếu không chúng ta lại nghĩ biện pháp khác?



Lời này còn chưa nói ra miệng, liền thấy, chân thịt không có một tí tính công kích gì đã cọ một chút nhô ra móng vuốt thật nhỏ.



Răng rắc răng rắc, móng vuốt kia chui vào chân bàn, một chút một chút, thế nhưng thật đúng là bò đi lên được.



Khi Tô Yên thành công bò lên trên cái bàn, đã mệt đến không được.



Nhưng, hương vị kia càng ngày càng hấp dẫn người.



Nàng chậm rì rì dựa vào ý chí của mình di động dần đến trước mặt cái mâm thơm nhất.



Mặt trên cái mâm kia đậy một cái nắp.



Che đi đồ vật bên trong.



Tô Yên chậm rì rì vươn cái tay đầy thịt, nhô ra móng tay thật nhỏ, nghiêng sang một bên, sau đó đem tay thịt nhét vào cái nắp, sau đó là đầu.



Khi đầu đi vào trong...., vậy chỉ cần ăn a.
Khi đầu đi vào trong...., vậy chỉ cần ăn a.



Nếu như lúc này có người đi tới, khẳng định có thể nhìn thấy, một con vật thân toàn thịt, một nửa đầu chui ở trong cái mâm, mông lộ ở bên ngoài, dùng chân sau bám vào trên bàn để đỡ thân mình.



Bởi vì có cái nắp che, thế cho nên thanh âm Tô Yên ăn rất nhỏ.



Trực tiếp bị tiếng băm đồ ăn át đi.



Ăn ăn, đại khái là đã ăn hơn phân nửa trong mâm, muốn ăn ở chỗ xa hơn, chân sau dùng sức, thành công chui toàn bộ thân mình vào trong.



Tiểu Hoa chính mắt thấy, một mâm thịt nướng cứ như vậy nhanh chóng biến mất.



Răng rắc răng rắc, toàn là thanh âm ký chủ nó nhấm nuốt thịt nướng.



Nghe đều khiến người cảm thấy thèm đến hoảng.



Mà lúc này, tiểu thái giám bên ngoài lại lần nữa đi đến.



Lắc lắc phất trần



"Vương gia muốn dùng cơm, đi thôi."



Giọng nói vang lên, ở phía sau tiểu thái giám, bảy tám tỳ nữ xinh đẹp như hoa đi vào.



Sau đó, bưng lên bàn dài chứa đầy mâm thức ăn ra ngoài.



Nhưng mà, cái bàn Tô Yên chui vào kia cũng bị mang đi rồi.



Bị cái nắp bao lại, Thao Thiết đồng chí mải ăn tự nhiên là cái gì cũng không biết.



Bọn tỳ nữ đi theo tiểu thái giám dẫn đầu.



Đi vào một chỗ rộng rãi ở trong viện.



Chỗ sân kia được quét tước sạch sẽ.



Trừ bỏ hai cái cây hợp hoan ở ngoài, thì không còn thứ gì khác.