Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 466 : Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 7
Ngày đăng: 22:10 20/05/20
Edit: Tinh Niệm
"Ô.....ô ô ô....."
Tầm mắt nó nhịn không được đi ngó cánh gà trên mặt đất kia.
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, chị hôn hắn một cái, không chừng hắn sẽ cho chị đi ăn cánh gà kia a."
Tiểu Hoa dần dần get được kỹ năng giao lưu với ký chủ của mình.
Dùng ăn ngon để trao đổi, ký chủ nhà nó cái gì cũng làm được.
Ân, ký chủ bị mất đi ký ức.
Vậy, gánh nặng công lược nam chủ liền gánh vác ở trên người Tiểu Hoa.
Tô Yên nghe hiểu Tiểu Hoa nói, nhìn xem người trước mắt này.
Ánh mắt lập tức kiên định!
Vì cánh gà!
Nó thình thịch một chút, liền nhảy vào ngực Vũ Văn Húc, một đôi tay thịt lộ ra móng vuốt nhỏ xinh.
Nó một chút một chút bò lên trên.
Rất mau liền bò tới trên vai Vũ Văn Húc.
Đại để, Vũ Văn Húc cũng có chút tò mò vật nhỏ này muốn làm cái gì.
Nên chỉ nhìn cũng không hề ngăn cản.
Hắn nghiêng đầu, nhìn sang bên vai.
Tô Yên lảo đảo tập tễnh từng bước, một đi hai nghỉ.
Hôn hắn một ngụm thì có thể ăn cánh gà?
Rốt cuộc hắn nghiêng đầu, Tô Yên cũng dẩu miệng đi hôn.
Nhéo nhéo một đống đống thịt trên người nó.
"Dưỡng béo một chút lại hầm, có lẽ, hương vị càng tốt hơn."
Nghĩ đến đây, khóe môi gợi lên cười nhạt.
Khi hắn cười, càng làm người kinh diễm.
Vốn là trong mắt Tô Yên chỉ có thức ăn, nhìn bộ dáng Vũ Văn Húc cười rộ lên, cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Hắn lớn lên, so với cánh gà nàng vừa mới ăn kia càng đẹp.
Cắn một ngụm, bộ dáng giống như ăn rất ngon a.
Một người một thú tâm tư khác nhau.
Nhưng mà rốt cuộc, Tô Yên được hắn chấp nhận nuôi dưỡng.
Tiểu Hoa cũng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Hô ~
Cũng may ký chủ sẽ không bị hầm canh.
Đây chính xác là một việc đáng vui mừng a.
Tô Yên dùng hai móng thịt leo lên ôm quần áo Vũ Văn Húc.
"Ngô ~"
Mệt quá mệt quá.
Vũ Văn Húc vốn là đem nó đặt ở trên đùi mình, cũng không biết từ khi nào, thế nhưng đã bò tới ngực rồi.
Gật một cái, lại từ ngực lần nữa ngã trở về trên đùi.
Tô Yên chớp chớp mắt, cái mũi nhăn một chút.
Lại sắp khóc ra rồi.
Hắn nhìn có chút ý tứ, cúi đầu vươn một ngón tay, vốn là muốn trêu đùa nó.
Không nghĩ tới vật nhỏ ôm chặt lấy đầu ngón tay kia, thế nhưng ngồi ngồi, đã ngủ rồi.
Vũ Văn Húc lại lần nữa sửng sốt.
Cả nửa ngày, mới phản ứng lại, lắc lắc ngón tay.
Cục bột nhỏ ngã vào trên đùi, dạng tay dạng chân thành hình chữ X.
Hắn cười khẽ ra tiếng.
"Chỗ nào lại có vật nhỏ như vậy? Có thể ăn có thể ngủ, lớn lên lại còn xấu."