Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 479 : Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 21
Ngày đăng: 22:10 20/05/20
Edit: Tinh Niệm
Khi Vệ Uyển nghe Tô Yên nói xong, vẻ mặt phức tạp.
Nàng châm chước thật cẩn thận hỏi
"Cô nương có thể ăn hết được hay không?"
Tự nhiên, vương phủ có rất nhiều thức ăn.
Nhưng nếu ăn đến no chết, sợ là Vương gia sẽ đem nàng ta kéo ra ngoài loạn côn đánh chết đi?
Nghĩ nghĩ, lúc trước Vương gia tinh tế suy nghĩ, còn viết một thực đơn thật dài về những món ăn Tô Yên cô nương yêu thích.
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không, sẽ không, ngươi đi lấy đi."
Vệ Uyển gật đầu
"Vâng"
Sau đó, Vệ Uyển để người dọn bàn mâm đi, tiếp đến liền đóng cửa rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Vệ Uyển trở về.
Chỉ là, không có vịt quay Tô Yên chờ mong.
Vệ Uyển áy náy
"Cô nương, ngài không thể ăn tiếp."
Tô Yên chớp chớp mắt,
"Vì, vì cái gì?"
Vừa mới nãy, không phải còn nói sẽ cho nàng vịt quay sao?
Vệ Uyển vẻ mặt khó xử
"Cô nương, Vệ Uyển chỉ là phụng mệnh hành sự."
Tô Yên mếu máo, không nói nữa.
Ngẩng cao đầu, sau đó liền héo héo rũ xuống.
"Đã biết."
Không có vịt quay ăn....
" Tiểu Hoa, không có vịt quay ăn."
Nếu không phải Tiểu Hoa ngày ngày ở bên ký chủ mình, vừa nghe câu này, còn tưởng rằng Vũ Văn Húc để nàng bị đói đấy.
Tiểu Hoa trầm mặc trong chốc lát nói
"Ký chủ, chị không phải mới vừa uống canh ngỗng hầm rồi sao? Thưởng thức một chút thôi, rồi để buổi tối lại ăn vịt quay."
Tô Yên vừa nghe, ân, có đạo lý.
Duỗi tay vỗ vỗ bụng mình.
Vẻ mặt thỏa mãn.
Nàng ngẩng đầu
"Vậy Vũ Văn...Vương gia đi ra khỏi thư phòng chưa?"
Vệ Uyển lắc đầu
"Nô tỳ không biết, cô nương nếu cảm thấy nhàm chán, không bằng... đi ra ngoài ngắm hoa?"
Tô Yên nghe, chậm rì rì từ ghế trên đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, Tiểu Hoa cũng nói
"Ký chủ, chị muốn ăn đường không?"
"Ưm...không có đường."
"Ký chủ sờ sờ túi tiền a."
Tô Yên duỗi tay đi sờ, phình phình một đoàn.
Sau đó, liền lấy từ bên trong ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Ánh mắt nàng sáng lên.
Cúi đầu, vừa đi theo Vệ Uyển ra ngoài, vừa lột vỏ kẹo đường cho vào miệng.
Hương vị sữa bò dâu tây ngọt ngào.
Ân, ăn ngon.
Kết quả là, một viên, hai viên, ba viên... năm viên.
Tiểu Hoa xem có chút hãi hùng khiếp vía.
Rốt cuộc, khi nhét vào viên thứ bảy, ký chủ rốt cuộc ngừng lại.
Sau đó bắt đầu nhấm nuốt.
Chỉ trong chốc lát, bảy viên kẹo đường đã đồng thời xuống bụng.
Tiếp đó, khi Tô Yên ăn xong, lại bắt đầu đi sờ túi tiền.
Một viên hai viên....năm viên.
Cùng nhấm nuốt xuống bụng.
Tô Yên tốc độ ăn thực mau, hơn nữa nàng không phải từng viên từng viên ăn, là một nắm một nắm ăn a.
Tiểu Hoa có điểm hối hận.
Chính mình...có phải nên thảo luận chuyện kẹo đường với ký chủ hay không?
Dựa theo kiểu ăn như vậy, hàm răng thực mau sẽ bị hư đó.
Sau nửa canh giờ, chỉ nhìn thấy Tô Yên ngồi ở đình hóng gió.
Trên cái bàn trước mặt nàng có một đống giấy gói kẹo đã chồng xếp thành ngọn núi nhỏ.
Khiến cho Vệ Uyển liên tiếp đi nhìn túi tiền Tô Yên.
Túi tiền này.... rốt cuộc là đựng được bao nhiêu kẹo viên vậy?
Còn chưa ăn xong??
Càng là khiếp sợ với tốc độ ăn đường của chủ tử không thôi.
Cứ thế, thời gian đã qua năm ngày.
Năm ngày này, Tô Yên đều không nhìn thấy Vũ Văn Húc.
Mỗi lần hỏi Vệ Uyển, Vệ Uyển đều nói hắn rất bận.
Hơn nữa, giống như là thật sự.
Trong năm này, mỗi ngày quân cơ đại thần cùng tướng quân, đều sau khi lâm triều liền tới vương phủ, cơm trưa bữa tối tất cả đều ở vương phủ, cho đến đêm khuya mới mỏi mệt rời đi.
Mà Vũ Văn Húc cũng ở thư phòng.
Năm ngày, chưa từng quay về một lần.
Mà Tô Yên, cũng từ lúc bắt đầu còn có thể bị đồ ăn hấp dẫn, đến sau đó, nhìn một bàn đồ ăn cũng héo.
Nàng mỗi một ngày ăn cơm, miệng mếu càng ngày càng lợi hại.