Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 494 : Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 36+37

Ngày đăng: 22:11 20/05/20


Edit: Tinh Niệm



Vũ Văn Húc trầm mặc thật lâu.



Giật giật thân mình, muốn trấn an nàng.



Chỉ là vừa mới động, hắn lại nhớ tới cái chân tàn tật kia.



Bỗng nhiên lắc đầu, cười.



Hóa ra, là bởi vì cái này sao?



Hắn bất an, bởi vì hắn là một người què, những ngày sau, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.



Mà cục bột nhỏ được hắn một chút một chút nuôi nấng lớn lên, hiện giờ đã trổ mã thành đại cô nương.



Tươi đẹp loá mắt, nàng đứng ở chỗ nào, lực chú ý của mình đều sẽ bị hấp dẫn đến chỗ đó.



Chính mình, đã để ý nàng như thế sao?



Để ý đến nỗi cảm thấy nàng sẽ rời đi, cho nên mới ngày ngày trằn trọc, bất an.



Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên



"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."



Tô Yên nghe không hiểu Tiểu Hoa đang nói cái gì.



Nàng chỉ liên tiếp khóc lóc.



Ô ô ô ô ~~~



Hắn thế nhưng ghét bỏ mình ăn nhiều, thế nhưng có tiểu động vật khác.



Ô ô ô ô ô ~~~



Hắn như thế nào còn chưa tới dỗ ta?



Chẳng lẽ thật sự không cần ta??



Càng nghĩ càng thương tâm.



Càng thương tâm càng muốn khóc.



Thế cho nên khóc càng ngày càng ủy khuất.



Khóc lóc khóc lóc, nàng đột nhiên cảm thấy có chút nóng.



Vừa mới bắt đầu còn không thấy gì, nhưng lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng xao động.



"Ô ô ô ô ~~~ ưm..."



Nàng duỗi tay kéo kéo áo trong màu trắng mặc trên người.



Chớp chớp mắt, nhưng cỗ nhiệt ý kia càng ngày càng mạnh.



Một khuôn mặt đỏ bừng đỏ bừng.



"Ưm..."



Lúc này, đã không rảnh khóc nữa.



Nàng chính là cảm thấy nóng, rất nóng rất nóng.



Thực khó chịu.



Nàng một bên lôi kéo quần áo trên người mình, một bên muốn tìm phương pháp có thể mát mẻ chút.



Nóng, nóng quá a.



Nóng đến nàng lại muốn khóc.



Thế cho nên vừa mới ngừng nước mắt, lại ủy khuất khóc lên.
Rầm rì cọ tới cọ lui.



Hắn rốt cuộc vừa lòng.



Khóe môi hàm chứa ý cười, thân mình hạ xuống, đem người ôm lấy.



Xuân ấm trướng mỏng, chỉ trong chốc lát liền truyền ra một ít thanh âm khác thường nức nở.



"Ngô ~"



Tô Yên thay đổi ngữ điệu.



Màn che rơi xuống, chỉ có thể nhìn thấy trên giường, hai thân thể giao triền.



Cùng với thanh âm nam tử thở dốc và nữ tử khóc thút thít, rên rỉ. Dưới ánh trăng, có vẻ càng thêm ái muội triền miên.



Tiểu thái giám đứng ở ngoài cửa, vốn là sợ tối nay Vương gia còn có việc gọi đến, nên vẫn luôn chậm chạp không dám đi nghỉ tạm.



Thế cho nên nghe được bên trong truyền ra động tĩnh ái muội.



Tiểu thái giám sửng sốt xong, vội vàng cúi đầu, lui lại vài bước.



Này, này, đây là hỉ sự.



Nhưng là thình lình xảy ra như vậy, khiến hắn không có chuẩn bị, đều nghe thấy đến là ngượng ngùng.



Bóng đêm còn dài, còn có rất nhiều thời gian.



Từ từ tới, không nóng nảy.



.....



Đảo mắt tới trưa ngày hôm sau.



Tô Yên mê mang chuyển tỉnh.



Nàng ngửi thấy được mùi hương gà quay.



Vốn còn có chút mơ màng, chớp chớp mắt, ngay lập tức ngồi dậy.



Sau đó...., mới vừa ngồi dậy, lại đổ trở về rồi.



"Hừm...."



Nàng nhắm mắt lại, xoa xoa eo.



Không phải đau, nhưng là có chút mỏi, không dùng được lực.



Sau đó, bên cạnh vang lên thanh âm



"Tỉnh?"



Nàng mở to mắt, nhìn thấy Vũ Văn Húc ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cười thoả mãn nhìn nàng.



Gương mặt tuấn mỹ kia, ngữ điệu có chút lười nhác, lập tức làm ký ức đêm qua hiện ra.



Nàng bị lăn qua lộn lại như thế nào, như vậy lại như vậy.



Còn có chính là...., ưm.



Trên má ngập tràn một tầng đỏ ửng.



Thực thoải mái.



_________



Hết 3 chương ngày hôm nay nhá!!!!



Thêm combo cảnh nóng đủ để bù đắp thiếu 1 chương, nhể.



(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄