Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 519 : Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 62+63

Ngày đăng: 22:11 20/05/20


Edit: Tinh Niệm



Vũ Văn Húc tay dừng ở trên cái chân tàn tật của mình.



Đại khái, hắn chưa có khi nào ghét bỏ bản thân như lúc này.



Ghét bỏ chân mình vì trúng độc mà không cách nào hoạt động.



Nếu như không phải thế, nàng hiện tại sẽ còn ở bên người hắn, không cần điên cuồng nhớ nhung như thế.



Càng ghét bỏ, càng nghĩ đến hiện tại nàng còn chưa trở về, trong lòng liền cuồn cuộn mãnh liệt.



Mà ngay lúc này, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng.



Một đạo thân ảnh tiến vào sân.



Tô Yên lau mồ hôi trên đầu, một bàn tay nắm chặt một đồ vật được vải bố trắng bao lấy.



Thở hổn hển đi vào.



"Phù."



Nàng phun ra một hơi thật sâu.



Vốn đang suy nghĩ, thời gian này Vũ Văn Húc chắc là ngủ rồi, bây giờ nên đi tìm hắn hay là để sang mai.



Kết quả nào biết, mới vừa vừa đi vào liền thấy được Vũ Văn Húc.



Hắn ngồi trong gió lạnh, cúi đầu, quanh thân mang theo một loại nặng nề.



Sắc mặt tái nhợt, môi mỏng mím chặt, đắm chìm ở trong cảm xúc của bản thân.



Đại khái là không phát hiện ra nàng đã trở lại.



Tô Yên đi đến trước mặt hắn, mang theo phong trần mệt mỏi, nàng móc ra một viên kẹo đường, đưa tới bên môi hắn.



Vũ Văn Húc bị xúc cảm bên môi làm cho phục hồi tinh thần.



Hắn tầm mắt từ viên kẹo đường kia, chuyển dời đến trên người Tô Yên.



Ánh mắt sâu kín, như có cảm xúc đang kích động.



Trên mặt nàng cũng lộ ra ý cười nhợt nhạt



"Đường, ngọt."



Vũ Văn Húc nghe thanh âm kia, hồi lâu sau, rốt cuộc chậm rãi há mồm.



Ăn kẹo đường.



Trong miệng hương vị ngọt ngấy hòa tan ra.



Qua thật lâu thật lâu, Vũ Văn Húc bỗng nhiên giơ tay, một phen ôm vòng eo Tô Yên, ôm chặt.



Tô Yên đột nhiên không kịp phòng ngừa, toàn bộ thân thể đều ngã ở trong lòng ngực hắn.



Nàng chưa nói cái gì, mặc cho hắn ôm.



Chỉ là....



Trong đầu, Tiểu Hoa ra tiếng



"Ký chủ, ký chủ, chị tốt nhất nhanh cùng Vương gia đại nhân về phòng đi, chị bị sâu kia đốt, tình độc rất mau phát tác."



Tô Yên theo bản năng sờ lên cổ tay mình.



Chỗ đó có một dấu vết bị châm.



Ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới ngay ở khắc cuối cùng cắt kim linh hoa kia, nàng rất cao hứng, không để ý một cái liền bị đốt.
Tô Yên sợ đụng tới miệng vết thương của hắn, cũng không dám giãy giụa mạnh.



"Ưm, vẫn là phải nghe ngự y... ưm...."



Nói còn chưa dứt lời, lại bị hôn lấy.



So với lúc trước càng thêm mãnh liệt.



Chỉ nghe hắn một câu



"Không chết được."



Không biết vì sao nghe thấy lời này có chút tức giận hỗn loạn.



Cho đến khi đôi tay nàng đều bị giam cầm, ánh mắt mê mang tan rã, tình độc phát tác.



Trong chốc lát, giãy giụa cũng không có tác dụng.



Chỉ có thể cùng hắn rớt nhập bể tình, cùng nhau triền miên.



"Ưm ~"



Không biết qua bao lâu, tiếng rên rỉ truyền ra.



Tô Yên thanh tỉnh, nhìn đến chỗ băng gạc ở ngực hắn lại lần nữa chảy ra máu.



Nàng miễn cưỡng khống chế thân thể của mình, cố không để đụng vào cọ xát quá nhiều.



Nhưng mà..., động tác nàng như vậy, rước lấy chính là người nào đó càng cần cù chăm chỉ.



Thanh âm khàn khàn, hương tình hỗn loạn



"Không muốn ta? Không muốn chạm vào ta?"



Tô Yên lắc đầu, sắc mặt đã đỏ bừng.



Tay chặt chẽ bắt lấy bờ vai của hắn



"Tất, tất nhiên là không phải, ưm ~~"



Tiếng rên rỉ lại lần nữa truyền ra.



Nàng chậm rì rì giải thích



"Miệng, miệng vết thương của chàng, sẽ lại chuyển biến xấu."



Người nào đó căn bản không ngừng động tác, cường ngạnh ôm lấy, làm hai người dán sát không có khe hở.



Khàn khàn thanh âm cùng với những nụ hôn rậm rạp, dừng ở trên người nàng



"Nếu là chết ở trên người của nàng, cũng không có gì."



Nói xong, liền bắt đầu đợt tiến công mãnh liệt tiếp theo.



Bóng đêm câu người, trong phòng này xuân sắc triền miên càng khiến người đỏ bừng mặt.



Ngày hôm sau.



Vương gia phủ đệ, trong nội viện chậm chạp không có động tĩnh.



Cho đến tới giữa trưa, mới nghe được bên trong truyền đến thanh âm.



Là Tô Yên cô nương



"Truyền ngự y."



Thanh âm không biết vì sao, có chút khàn.