Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 622 : Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 45+46
Ngày đăng: 09:32 20/08/20
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Y tá đứng đó, ngây người nhìn Tô Yên và Bạc Phong.
Đột nhiên, cô ta rút một con dao găm từ trong túi ra.
Không nói một lời, đâm thẳng về hướng Bạc Phong.
Lưng của Bạc Phong đang đối diện với ý tá, vì vậy không thấy hành động của cô ta.
Nhưng Tô Yên nhìn thấy được
Sắc mặt cô ngưng lại.
Mũi chân dẫm trên mặt đất, dùng sức xoay tròn, đem Bạc Phong bảo vệ ở phía sau.
Tiếp theo, nâng tay phải lên.
Năm ngón tay khép lại, biến thành chưởng, theo sau, đột nhiên chuyển xuống phía dưới, vừa vặn chạm vào huyệt đạo trên cổ tay y tá.
Lạch cạch, tay y tá dường như mất kiểm soát, con dao găm rơi xuống mặt đất.
Tô Yên nâng chân, một chân đá vào cô ta.
Y tá ăn đau, kêu lên
"A! "
Bạc Phong bàng hoàng nhìn một màn này.
Khi hắn hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong mắt mang theo tức giận nhìn Tô Yên.
Đem cô bảo hộ ở phía sau.
Người phụ nữ này, nguy hiểm như vậy mà cô dám lao về phía trước??
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 3, giá trị hảo cảm hiện tại là 95."
Bạc Phong gọi điện thoại.
Chẳng mấy chốc, mấy người mặc đồ đen xông vào.
Tính toán mang y tá kia rời đi.
Mọi người nghĩ rằng vào lúc này, cô ta sẽ không có khả năng chống trả.
Chỗ nào biết, ở thời điểm sắp kéo cô ta ra khỏi phòng.
Đột nhiên cô ta thoát ra khỏi sự kiềm chế.
Từ trong túi móc ra một khẩu súng.
Pằng!
Vì khoảng cách gần, cô ta lại nhắm vào ngực Bạc Phong.
Hắn ôm Tô Yên cố gắng trốn qua một bên.
Nhưng viên đạn vẫn sượt qua, bắn vào kính sau lưng hắn.
Choang!
Cửa kính vỡ tan.
Nháy mắt rơi xuống.
Tô Yên đưa tay ra che vết thương trên cánh tay Bạc Phong.
Vết thương trên tay phải của cô lại lần nữa nứt ra.
Máu rỉ ra.
Máu hỗn hộp chảy xuống cổ tay.
Tí tách.
Một giọt máu theo sợi dây đen trên cổ tay, rớt vào đá thủy tinh màu đỏ hình giọt nước.
Đá thủy tinh chợt sáng lên.
Tiểu Hồng còn đang treo lơ lửng trên cô tay phải của Tô Yên, đột nhiên bị văng ra.
Rơi xuống trên mặt đất.
Nhưng khi nói chuyện lại mang theo uy nghiêm.
Là một bà lão.
Cô nhìn một chút qua mắt mèo trên cửa.
Không chỉ là một bà lão, còn có Bạc Vũ nữa.
Thanh âm lão thái thái kia thực nghiêm khắc
"Mở cửa."
Dường như khi bà ấy nghe thấy giọng Tô Yên, trong nháy mắt ngữ khí đã trở nên cực kỳ không tốt.
Tô Yên duỗi tay mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Có việc ạ?"
Cô ra tiếng.
Khi lão thái thái nhìn thấy quần áo Tô Yên mặc trên người, sắc mặt càng khó nhìn.
"Cô đây là bộ dáng gì??"
Tô Yên chớp chớp mắt, cúi đầu.
Lúc này mới bừng tỉnh, vì muốn nhanh ăn cơm, chính mình tùy tay mặc áo của Bạc Phong.
Nghĩ như vậy, ầm.
Cô đóng lại cửa nhà.
Hoàn toàn không màng vị đang đứng bên ngoài sắc mặt đã cực kỳ khó coi kia.
Cô xoay người, đi lên lầu.
"Bạc Phong, có người tới."
Nghe ngữ khí bà lão kia nói chuyện.
Hẳn là quen biết với Bạc Phong.
Cô vừa dứt lời, người nọ trên giường liền mở mắt.
Ánh mắt đen trắng rõ rang, không chút mộng mị.
Bạc Phong ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên, duỗi tay ôm người đến trong lòng
"Ân?"
Một tiếng nghi hoặc, mang theo ái muội câu nhân.
Tô Yên vỗ vỗ cánh tay hắn
"Có người tới, anh đi xuống nhìn xem."
"Là ai?"
Hắn vẫn không nhúc nhích, ôm Tô Yên như cũ, đầu gác ở vai cô.
Tô Yên nghĩ nghĩ lắc đầu
"Không biết, là một bà lão, Bạc Vũ cũng tới."
Bạc Phong mí mắt giật giật
"Ân"
Ngữ điệu lười nhác lên tiếng.
Dưới sự thúc giục của Tô Yên, rốt cuộc hắn xuống giường, mặc xong quần áo đi ra ngoài.
Tô Yên vốn là không muốn đi xuống.
Cô lại không quen người ta.
Nhưng mà nhớ tới, đồ ăn mình đang nấu còn chưa xong đâu.
Xoa xoa eo, vẫn là thay quần áo, đeo dép lê đi ra ngoài.
Khi cô đi ra, liền nghe được Bạc Phong gọi một tiếng
"Bà nội."
Lão thái thái cùng Bạc Vũ ngồi ở trên sô pha, Bạc Phong ngồi ở bên kia.
Bà ấy còn chưa nói gì, liền nghe Bạc Phong hỏi một câu
"Bà có việc gì sao?"
Bà lão chống quải trượng, sắc mặt đã bớt giận, nhưng vẫn có chút không tốt lắm.
"Cháu nhìn xem hiện giờ đã thành bộ dáng gì."
Bạc Phong dựa vào sô pha, mí mắt cũng chưa nâng một chút.
Rõ ràng vẫn là quần tây áo sơ mi trắng, lại cũng không biết vì sao, liếc mắt một cái nhìn lại, không còn cảm giác lạnh như băng nữa.