Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 67 : Thiếu niên kiệt ngạo (66)

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Trình Tinh Dương đại khái cũng biết mình diễn hơi quá, vội vàng dặn dò Tô Yên, "Bạn học Tô Yên, Khương ca mới từ bệnh viện ra, thân thể rất suy yếu. Nhờ cậu chăm sóc anh ấy nha, tạm biệt, tạm biệt!"



Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.



Tô Yên nhìn Khương Nhiên.



Sắc mặt của hắn thật sự không được tốt lắm, môi có chút tái nhợt suy yếu.



Hóa ra là bị bệnh nằm viện.



Cô không nhịn được đi qua đó, đỡ lấy cánh tay hắn, "Bị bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt."



Khương Nhiên thấy cô khó có khi chủ động, đôi mắt xẹt qua một tia sáng, môi ngoéo một cái.



Thuận thế dựa vào trên người cô.



Nhưng mà, tư thế này khi người ngoài nhìn thấy càng giống như ông người vào trong ngực.



Sợi tóc nhu thuận vén ra sau tai, sườn mặt của cô ánh vào trong mắt.



Hắn dán tới, ánh mắt nhìn chằm hắn.



Lười nhác nói, "Khuyên tai của em, tìm thấy rồi."



Nói xong, cầm chiếc khuyên tai đó, đưa tới trước mặt Tô Yên.



Tô Yên nhìn thấy, vui mừng nở nụ cười.



Duỗi tay, cầm lấy.



Cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Hoa, còn tưởng rằng bị trôi xuống cống thoát nước rồi.



Nhưng mà lúc này cũng không phải lúc nói chuyện với Tiểu Hoa, cô bèn cất khuyên tai vào trong túi.



Cô bước về phía trước, bước chân có vẻ cố hết sức.



Khương Nhiên không biết là cố ý hay vô tình, ép hơn nửa cân nặng xuống người cô.



Lười nhác dò hỏi "Nói chuyện với nam sinh kia xong rồi?"




Tô Yên lắc lắc đầu, "Chưa, cậu ta chỉ nói một nửa."



"Sao lại không nói tiếp?"



"Cậu ta có hơi dong dài, nói chuyện không có trọng điểm."



Tô Yên nói thẳng cảm giác của mình.



Cũng không biết Nguyên Hân Lâm rốt cuộc muốn nói gì với mình.



Lải nhải một đống, mục đích là bảo cô không phải khẩn trương trong cuộc thi Hóa lần này.



Ách...có chút không thể hiểu được.



Cái này cô phải hỏi Tiểu Hoa mới có thể hiểu rõ hơn.



Lực chú ý của Tô Yên đặt ở trên tay hắn.



Trên tay còn quấn lấy băng gạc màu trắng, nhìn kỹ còn có thể thấy được vết máu.



Mềm mại lên tiếng: "Còn đau không?"



Khương Nhiên ngậm cười, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, lười nhác nói: "Đau."



Tô Yên đối với chuyện này thấy rất mới lạ.



Nếu đổ máu, có thể cầm máu.



Nhưng nếu đau, nên làm gì bây giờ?



Cô móc một cái kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ, đưa tới bên môi Khương Nhiên.



Tô Yên nghiêm túc nói, "Ăn, có thể sẽ không đau nữa."



Khương Nhiên nhướng mày, cười cười ăn viên kẹo kia.



Một lát sau.




Hắn không biết xấu hổ lên tiếng: "Vẫn đau."



Trên mặt Tô Yên lộ ra biểu tình buồn rầu, "Vậy bây giờ phải làm sao?"



Khương Nhiên tiến đến bên tai cô, ngữ khí sâu xa mang theo ý cười, "Em hôn một chút, hôn một chút sẽ không đau nữa."



"Thật sự?"



"Ừ."



Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của hắn.



Tô Yên ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay quấn băng gạc của hắn, hôn một cái.



Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, đôi mắt tràn đầy vô tội.



Đầu Khương Nhiên gác trên vai cô, cười ra tiếng.



Vốn dĩ, muốn để cô hôn mặt mình, chiếm tiện nghi.



Nào biết cô sẽ nghiêm túc như vậy cầm tay mình lên hôn.



Tô Yên nghiêng đầu, "Không đau?"



Giọng nói mềm mại, hỏi rõ ràng.



Khương Nhiên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, bước chân ngừng lại.



"Tô Yên."



"Ừ?... Ưm.."



Vừa mới lên tiếng, người nào đó đã nhéo cằm cô, tiến tới.



Vốn dĩ, Khương Nhiên dựa hơn nửa người vào cô, hắn làm như vậy, nụ hôn vừa hung dữ vừa mãnh liệt.



Cô không chịu nổi, không ngừng lùi về phía sau.



Cho đến khi dựa vào một cái cây thì muốn tránh cũng không thể tránh.



"Ngô ~"



Cô ngửa đầu, bị động thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt này.



Ánh nắng dịu dàng sau cơ mưa, bên gốc cây.



Một nam sinh và một nữ sinh đang hôn nhau, dù cách xa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí mờ ám kia.



Làm người mặt đỏ tim đập.