Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 885 : Nam chủ đại nhân quá xấu rồi 41+42

Ngày đăng: 09:39 20/08/20


Edit: Bảo Trang



Beta: Tinh Niệm



Tô Yên bị bế lên xe.



Phượng Dung ngồi bên cạnh, ánh mắt cũng không liếc về phía cô một cái.



Một đường không nói chuyện.



Hai mươi phút sau.



Xe dừng lại.



Cửa xe mở ra.



Tiếng Hồng Dạ truyền đến



"Thiếu gia, Tô Yên tiểu thư, tới rồi."



Vừa dứt lời, Tô Yên bước xuống.



Nhìn biệt thự trước mắt.



Ngẩn người.



Sau đó chép miệng.



Đây không phải nơi cô vừa mới rời đi sao?



Cô đi hai ba tiếng đồng hồ, thật vất vả mới gần về đến nhà.



Kết quả lại bị đưa quay trở lại nơi này.



Phượng Dung vẫn chưa liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, đi thẳng vào bên trong.



Hồng Dạ bày ra tư thế mời vào với Tô Yên



"Tô Yên tiểu thư, vẫn là đi vào thôi."



Cô đi cũng không nhanh.



Nhìn qua cũng giống lúc trước, không có gì khác nhau.



Chỉ có điều bắp chân đã rã rời.



Vừa đi vào, ập vào trước mặt là một hương thơm ngào ngạt.



Làm cô theo bản năng nuốt một chút.



Quay đầu, nhìn về phía bàn ăn.



Chỗ đó, hàng loạt những món ăn ngon tinh xảo, nóng hổi mới ra lò.



Phượng Dung trực tiếp ngồi vào bàn ăn.



Tô Yên đứng ở phòng khách.



Chớp chớp mắt, sau đó dời ánh mắt đi.



Thật sự là không đứng được.



Đỡ sô pha ngồi xuống.



Cô chậm rì rì lên tiếng.



"Anh tìm em, có việc gì sao?"



Âm thanh thực đạm, nghe không ra cảm xúc gì.



Tô Yên cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.



Có thể là lúc nghỉ ngơi dưới cây cổ thụ, không cẩn thận làm xướt một mảng da.



Khi chạm vào liền truyền đến đau đớn.



Tay cô lần nữa đặt ở trên đùi.



Như là chưa từng có gì phát sinh.



Phượng Dung không có lên tiếng.



Hắn chỉ ung dung ăn cơm.



Tô Yên cũng không nói nữa.



Cô chỉ ngồi yên, chờ đợi.



Bên ngoài sắc trời đã tối đen.



Kim đồng hồ từ 7 giờ, chỉ hướng về phía 8 giờ.





Cô cẩn thận tính.



Nếu lúc này trở về nhà, chỉ sợ sẽ hơn mười một giờ.



Với thể lực hiện tại, cô sẽ không thể giải quyết được nếu gặp phải chuyện bất trắc.



Thời gian càng muộn, sẽ xuất hiện nhiều tình huống nguy hiểm hơn rất nhiều.



Ví dụ như cướp bóc hoặc là gặp háo sắc.



Cho nên, cô hiện tại, phải đi.



Nghĩ như vậy, Tô Yên liền nhịn không được nhấp môi.



Cô vốn dĩ, sắp về đến nhà a.



Từ sô pha đứng dậy



"Em phải đi."



Phượng Dung nhấc mí mắt lên, một tay vừa gắp đồ ăn.



Tầm mắt sâu kín nhìn cô.



Khóe môi gợi lên ý cười



"Đi?Em có thể đi chỗ nào?"



Tô Yên nhìn hắn, không nói chuyện.



Phượng Dung buông đũa xuống.



Từ bàn ăn, hắn đi tới trước mặt Tô yên.



Trên dưới đánh giá cô.



Trên mặt tươi cười dần biến mất, khuôn mặt vô biểu tình



"Tô Yên, em thật là làm tốt lắm."



Hắn duỗi tay, nắm lấy cánh tay cô.



Tô Yên lúc này không còn sức lực để phản kháng.



Ngược lại, cô bị vây ở trên sô pha, liền bị kéo vào lòng.



Cô cúi đầu, lắc lắc lúc sau, đầu để trên bờ vai hắn.



Lên tiếng



"Nếu anh có bất luận yêu cầu gì, chờ đến ngày mai hẵng nói."



Cô có nề nếp, chưa bao giờ nặng lời với Phượng Dung.



Phượng Dung nghe lời Tô Yên nói, rõ ràng có thể nghe ra sự xa cách cùng khách sáo.



Hắn ôm eo cô càng dùng sức.







Người này, như thế nào lại không có lỹ lẽ như vậy?



Tô Yên vừa nhấc tay, đồng chí Tiểu Hồng phun lưỡi màu đỏ tươi.



Tê tê tê.



Xuất hiện phía sau Phượng Dung.



Cũng không biết mấy ngày nay, Tiểu Hồng ở trong không gian rốt cuộc làm ra cái gì.



Thân thể rút nhỏ hơn phân nữa.



Hiện giờ thân rắn chỉ dài khoảng một mét.



Không khác mấy lúc Tô Yên gặp nó lần đầu.



Tiểu Hồng nâng cái đuôi lên, quấn lấy cánh tay Phượng Dung, sau đó lôi kéo.



Phượng Dung cứng đờ.



Sau đó ngẩng đầu lên, xoay người.



Cùng đôi mắt chuông đồng của Tiểu Hồng trừng nhau.



Đương nhiên Tiểu Hồng đối diện cùng cặp mắt âm trầm kia trong nháy mắt.



Cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhanh nhẹn rút đuôi rắn về, chính mình chạy.



Mà ngay khi cái đuôi kia còn chưa kịp rút về, tức khắc xuất hiện một chủy thủ.



Trực tiếp xuyên vào đuôi của Tiểu Hồng.



Tiểu Hồng bị dọa.



Thân hình nhanh chóng linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ, thực mau liền chạy.



Cuốn theo chủy thủ, chạy không thấy bóng dáng.



Tô Yên cúi đầu, bắt lấy sô pha.



Sắc mặt càng tái nhợt.



Phượng Dung không có đuổi theo, ngược lại quay đầu, nhìn về phía Tô Yên.



Hắn không nói chuyện, chỉ đánh giá trên dưới.



Nhìn thấy cô chưa bị cắn, vừa định dời tầm mắt.



Liền thấy bộ dáng tái nhợt của Tô Yên.



Hắn nhíu chặt mày



"Bị cắn?"



Tô Yên còn chưa nói chuyện, hắn liền nói



"Chỗ nào? Tôi nhìn xem."



Quần áo sắp bị nhấc lên, cô liền lôi kéo không có hắn xốc lên.



Rõ ràng, Phượng Dung thực sốt ruột, âm thanh thu liễm, mang theo quan tâm



"Để tôi nhìn xem, cắn chỗ nào, có tôi ở đây, không có việc gì."



Nói xong, hôn đôi môi tái nhợt của cô một chút.



Không có ngang ngược như vừa rồi, chỉ toàn là ôn nhu.



Hôn xong, liền lại muốn xốc quần áo Tô Yên.



Tô Yên lôi kéo quần áo, lên tiếng



"Em không có bị cắn."



Phượng Dung nghe xong.



Ngẩng đầu nhìn, thực rõ ràng sắc mặt không tốt



"Hồng Dạ."



Hồng Dạ vẫn luôn ở cửa, vội vàng lên tiếng



"Thiếu gia?"



"Kêu bác sĩ tới."



"Vâng."



Hồng Dạ đồng ý.



Phượng Dung bế Tô Yên lên, trực tiếp bước đến phòng ở tầng hai.



Cô nằm trên giường nhìn hắn, lên tiếng



"Em không có việc gì, chỉ là huyết áp thấp thôi."



Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Yên.



Hắn cúi người, hôn lên đôi môi tái nhợt kia.



Mang theo chút ngang ngược, một ít bá đạo, nhưng lại tinh tế còn có chút ôn nhu.