Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 897 : Nam chủ đại nhân quá xấu rồi 54

Ngày đăng: 09:39 20/08/20


Edit: Bảo Trang



Beta: Tinh Niệm



Sau đó, Tô Yên bước sang bên cạnh.



Lôi kéo tay Quân Vực.



Đem người kéo đến quầy bar



"Anh ngồi xổm xuống nơi này."



Quân Vực cau mày



"Ân?"



Dù vậy, nhìn biểu tình kiên định của Tô Yên.



Hắn vẫn là ngồi xổm bên trong.



Tô Yên thực nghiêm túc



"Lát nữa em tới tìm anh, anh không cần ra ngoài, sẽ làm mình bị thương đó."



Quân Vực cười



"Hết thảy đều nghe Tiểu Quai."



Tô Yên lúc này có chuyện quan trọng hơn, thế nên cũng không có cẩn thận nghe.



Cô vẫn cho rằng đó là Phượng Dung.



Xoay người, đi đến phía trước.



Đi thẳng bước lên bục cao.



Đường Nhất nhìn những người này, cúi đầu



"Xin lỗi các vị, sợ rằng các vị sắp chết ở nơi này."



Nhìn xem, giết người còn có thể có thái độ nho nhã lễ độ như vậy.



Trên thế giới này, phỏng chừng chỉ có Đường Nhất mới có thể như thế.



"Chờ một chút."



Tô Yên lên tiếng.



Trên đầu cô vẫn còn mang mũ bartender.



Hai bên đối lập nối lại tình xưa.



Nguyên bản Vân Chi phu nhân đã từng là Chủ Thần đứng đầu.



Sau đó gả cho tôn chủ.



Cửu Trọng Thiên cơ bản bị tê liệt, tử thương hơn phân nửa.



Đường Nhất được Vân Chi phu nhân ủy nhiệm đi Cửu Trọng Thiên tìm kiếm người có thể tiếp nhận Chủ Thần.



Là lúc đó bọn họ gặp nhau.



Tô Yên xuất hiện, để lại ấn tượng sâu sắc cho Đường Nhất.



Không, phải nói là kinh diễm.



Chưa vào Chủ Thần, đã là thần a.



Một đưa trẻ mười ba tuổi thế nhưng bằng sức mạnh bản thân có thể tạm dừng thời gian của một thế giới.



Kể từ khi Đường Nhất được sáng tạo ra, Tô Yên là người đặc biệt nhất mà hắn từng gặp.



Từ lúc đó, đi qua vô số tiểu thế giới, cũng không gặp ai như vậy.



Đường Nhất nhìn Tô Yên, thần sắc khó hiểu.



Cuối cùng, hắn đặt một tay lên ngực hành lễ



"Như thế, liền nghe Tô Yên tiểu thư."



Mặt khác.



Phía dưới quầy bar.



Quân Vực nhìn một cậu né con ăn mặc như người lớn.



Bộ dáng ước chừng tám chín tuổi.



Khuôn mặt mềm mại trắng trắng, đôi mắt đạm kim sắc.



Mặc sơ mi màu trắng, phía dưới không có quần.



Nhưng dù chỉ mặc áo sơ mi cũng đủ dài đến bắp chân, cho nên... không có bị ở truồng.



Trên mặt bé trai một chút biểu tình cũng không có, cứ như vậy nhìn Quân Vực.



Hai người đối mặt.



Cuối cùng, cậu bé dời tầm mắt.



Dẫm lên ghế, bò lên trên quầy bar, nhìn ra bên ngoài.



Hồi lâu lúc sau, cậu nhỏ kia lên tiếng



"Ta nhận ra ngươi."



Quân Vực từ phía sau quầy bar cũng đứng dậy.



Nhìn Tô Yên trên bục.



Tầm mắt Quân Vực chuyên chú.



Câu lấy khóe môi cười.



Biểu tình sung sướng kia khó che dấu.