Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 900 : Nam chủ quá xấu rồi 57

Ngày đăng: 22:33 07/03/21


Edit: Uyển lười biếng



Beta: Tinh Niệm



Sau một lúc lâu, Tô Yên lên tiếng



"Em chưa từng viết thư tình, không biết viết như thế nào."



Hắn cong môi mỉm cười, mí mắt khép hờ



"Tiểu Quai viết cái gì, anh đều thích"



Tô Yên gật đầu



"Được."



Thấy cô ngoan ngoãn đáp lại, Quân Vực vòng tay ôm eo thon, muốn hôn lên môi cô.



Chỉ là lúc này, Tô Yên cảm thấy quần áo của mình bị kéo.



Cô cúi đầu.



Sau đó nhìn thấy một cậu bé với lỗ tai sừng hươu, có một cái đuôi phía sau mông, đứa bé mặc áo sơ mi to rộng đứng ngay cạnh cô.



Đôi mắt của cậu bé vàng nhạt.



Khuôn mặt vô cảm.



Ngẩng đầu lên, cứ như vậy nhìn Tô Yên.



Chỉ là đôi mắt như có nước, không có bất kỳ uy hiếp nào, ngược lại, làm cho người ta cảm thấy ngốc ngốc manh manh.



Tô Yên ban đầu không kịp phản ứng.



Cho đến khi cậu bé rầu rĩ nói.



"Chị gạt ta, đó là rượu mạnh."



Tô Yên chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.



Sau đó mới nhớ ra những việc mình đã làm.



Có lẽ lúc ở trên quầy bar.



Hít vào một ít khí cồn.





Mộng Yểm dùng sức nắm chặt góc áo của Tô Yên



"Ta muốn ở bên cạnh chị."



Thanh âm vừa dứt.



Tô Yên còn chưa lên tiếng, Quân Vực đã cười lớn.



" Tiểu hỗn đản từ chỗ nào chạy đến đây chiếm tiện nghi?



Nói xong, hắn nhấc chân trực tiếp giẫm lên đuôi nó.



Mộng Yểm muốn trốn, nhảy dựng lên.



Nhưng nó quên mất, vừa uống rượu mạnh tu vi của nó sẽ bị giảm xuống gần như không.



Kết quả là không đứng vững, bước chân lảo đảo.



Ầm ngã xuống trên mặt đất.



Mộng Yểm sắc mặt đỏ bừng.



Nó chớp chớp mắt.



Ngồi dưới đất.



Khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm, liền xuất hiện một tia tức giận.



Mộng Yểm cúi đầu, lôi kéo quần áo màu trắng của mình, cố gắng quấn lấy nó.



Suy nghĩ liền cảm thấy mất mặt.



Quân Vực nhìn thấy vậy, cau mày



"Không có tu vi?"



Thật đúng là chọc đúng chỗ đau.



Mộng Yểm cúi đầu xuống thấp hơn.



Tô Yên từ trước đến nay không có cảm tình.



Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Mộng Yểm, trong lòng có một tia áy náy.



Nếu không phải cô cho nó uống rượu, làm sao có thể khiến đứa bé lăn lộn thành bộ dáng chật vật như này?



Cô lên tiếng



"Cậu đi theo ta."



Ngay khi lời nói rơi xuống, Mộng Yểm ngẩng đầu lên.



Chớp chớp con ngươi ướt át, trên mặt vẫn đỏ bừng vì khó chịu và chật vật.



Cô nói tiếp



"Ta sẽ nuôi cậu cho đến khi tu vi hồi phục."