Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 917 : Nhẹ chút, sẽ đau 5
Ngày đăng: 22:33 07/03/21
Edit: Uyển siêu siêu lườiBeta: Tinh Niệm
Đây là quảng cáo cho một loại nước hoa sang trọng.
Mà người phát ngôn của nước hoa tình cờ là vị minh tinh cô thấy trên TV trong giữa trưa hôm nay.
Tô Yên đứng trong nhà ga.
Nhìn vào quảng cáo trên màn hình.
Cô không rời mắt cho đến khi quảng cáo kết thúc.
Sau đó, cúi đầu ngửi mùi trên cơ thể mình.
Có lẽ vì pha chế rượu trong ba giờ, trên cơ thể mang theo mùi cồn nhè nhẹ.
Cô hiếm khi chủ động mở miệng hỏi thống tử trong đầu
"Tiểu Hoa"
"Hả? Ký chủ? Chuyện gì vậy?"
"Ta cũng nên mua một lọ nước hoa nhỉ?"
"Ký chủ ...không cảm thấy phí tiền?"
"Ta có thể kiếm được nhiều tiền."
Tiểu Hoa trầm mặc.
Dù sao, trong trường hợp nào ký chủ cũng có lý do chính đáng cả.
Khi đang suy nghĩ, điện thoại của Tô Yên lại reo lên.
Cô trả lời điện thoại
"Xin chào?"
Thanh âm ở đầu bên kia của điện thoại mang theo cầu xin, cẩn thận nghe có thể nhận có có chút vội vàng
Ví dụ biệt hiệu Tinh của Tô Yên, chính là một trong số đó.
Vì nguyên nhân tính cách của Tô Yên, việc trộm đồ đánh cắp này, cơ bản không liên quan gì đến cô.
Hầu hết thời gian, tổ chức này đều làm bảo tiêu, cũng chính là là kinh doanh vệ sĩ.
Cô hiếm khi nhận đơn đặt hàng vì yêu cầu quá nhiều.
Cô sẽ chỉ nhận đơn đặt hàng vào ngày nghỉ.
Nhưng ngày thường có thể tìm đến tổ chức Nhật Nguyệt, đại bộ phận đều là muốn thuê bảy tám ngày.
Dài hơn một tháng hai tháng, một năm hoặc hai năm cũng có.
Vì vậy mà cô không có nhiều đối tác.
Tô Yên tham gia một năm, nhận được năm đơn đặt hàng.
Tuy nhiên cô lại thống trị danh sách xếp hạng hàng đầu của nhóm Nhật Nguyệt.
Tô Yên nghe vậy, dừng một chút.
"Được, tôi nhận."
Người bên kia điện thoại lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tinh, khi nào cô mới đến khách sạn Cẩm Giang? Chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết hậu quả."
Tô Yên tiếp tục nghe điện thoại, nhìn lên khách sạn nơi cô vừa bước ra.
Không phải đây là khách sạn Cẩm Giang sao?
"Năm phút."
"Được. Nhớ rõ liền mạch."
Nói xong, bên kia cúp điện thoại.
Nói chuyện xong, Tô Yên không đi vào khách sạn Cẩm Giang ngay lập tức.
Ngược lại, cô đi vòng quanh biển báo, dừng trước một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Ba phút sau.
Một người đàn ông gầy gò mặc áo sơ mi trắng và quần đen từ trong ngõ bước ra.
Trên mặt người đàn ông có vài vết rỗ, liếc mắt nhìn qua trông có vẻ giản dị.
Vóc dáng hơi lùn, kém thu hút sự chú ý.
Khó thể tin được, người này chính là Tô Yên vừa mới bước vào.