Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 24 : Bệnh

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Mạc Linh tỉnh dậy trên giường, đầu đau như búa bổ khiến cô không thể nhìn mọi thứ rõ ràng được.



Thầm than không ổn, Mạc Linh đưa tay sờ trán mình, sau đó thấp giọng mắng một tiếng.



Không được, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng cô đến Mạc thị làm, không nghỉ được.



Cô lồm cồm bò dậy, tìm kiếm hộp thuốc ông Mạc từng đưa, lục tung lên mới nhìn thấy được thuốc hạ sốt. Cô uống đỡ hai viên, sau đó bước vào nhà vệ sinh.



"Linh nhi, con không khỏe à?" Ông Mạc lo lắng nhìn hai gò má hơi đỏ của con gái.



Mạc Linh chột dạ sờ má, cô đã đắp phấn dày lắm mà, như thế nào lại bị ông nhìn thấy.



"Con không sao, chỉ thấy hơi mệt một chút, dù sao hôm nay là ngày cuối con đi làm, con muốn đi."



Ông Mạc nhìn Mạc Linh, trong đôi mắt mờ mịt của cô hiện lên chút ánh sáng quyết tâm, khiến ông không nói được gì, đành thở dài, tùy ý cô.



"Được rồi, nhưng thấy không ổn phải về ngay, hiểu chưa?"



"Vâng." Mạc Linh híp mắt cười, cố gắng tập trung, không được rồi, cô nhìn thấy hai ông Mạc rồi đây này.



Mạc Linh không đủ khả năng đi ra ngoài nên đành nhờ tài xế Đinh chở đến Mạc thị giúp, dưới ánh mắt kinh ngạc tò mò của mọi người bước vào thang máy.



Khi cô tự nhiên nhấn lên tầng cao nhất của thang máy mới nhận ra nó đã được nhấn rồi, hơn nữa bên cạnh còn có một người đang đứng. Mạc Linh thu tay, không nói gì nhìn chằm chằm cửa thang máy khép chặt.



Nam nhân đứng bên cạnh có chút bất ngờ nhìn Mạc Linh. Cô không nhận ra hắn sao? Hay đang giả vờ?



Nhìn kĩ lại thì Mạc Linh hôm nay không lòe loẹt như thường ngày, âu phục công sở áo xanh váy đen bình thường, tóc búi cao gọn gàng, có vài sợi buông xuống hai bên gò má ửng hồng, làm khuôn mặt xinh đẹp của cô thêm vài phần mê người.



Khoan đã! Hắn nghĩ gì thế này? Châu Quang Khải, tỉnh lại! Cô ta nhất định là vừa nghĩ ra cách quyến rũ mới! Chắc chắn là thế, không được cuốn theo!




"Vậy hôm khác em sẽ gặp anh!" Bạch Liên Hoa cố gắng nói trước khi ra khỏi cửa.



Bạc Ngưng Thần xoa xoa thái dương, liếc nhìn nữ nhân mệt mỏi bên cạnh, kiên nhẫn gọi lần nữa.



"Thư ký Mạc." Sóng yên biển lặng... "Mạc Linh."



"A hả? Bạc tổng?" Mạc Linh giật thót quay sang, nhưng phản ứng quá nhanh nên đầu choáng một cái, trực tiếp ngã xuống đất.



"Cô làm trò gì thế?" Bạc Ngưng Thần đứng phắt dậy, thấy cô ngã không thể đứng dậy, thấp giọng mắng một câu, cúi xuống đỡ cô lên.



Hắn bị nhiệt độ nóng hổi của cô dọa cho rụt tay lại, vội vàng bế cô đặt lên ghế sô pha, nắm lấy điện thoại, ấn dãy số quen thuộc.



[Bạc tổng?]



"Đồng Phù, cậu mau chạy đến đây, có việc gấp lắm, nhớ mang theo hộp thuốc!"



[Sao thế? Cậu...]



Đồng Phù nhìn điện thoại đã ngắt máy, nghi hoặc tự hỏi. Cái tên Bạc Ngưng Thần có thể chất người người ghen tị lại bệnh sao? Hay là nữ nhân họ Bạch kia? Chắc không phải đâu, bọn họ chưa tốt tới mức làm Bạc tổng quỷ súc mất hình tượng như vậy.



Nghĩ như thế nhưng hắn cũng không dừng chân bước ra khỏi bệnh viện, lái xe thẳng đến Mạc thị. Không hiểu sao hắn có linh cảm xấu về chuyện này...



Tác giả có điều muốn nói:



Mọi người xem lỗi chính tả giúp nhé, do viết trên điện thoại nên hơi mệt



Chương này dài rồi nhé =))