Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 28 : Gặp hạn (H)

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Nói là đi ăn lẩu, nhưng cuối cùng do quần áo không thích hợp, hai người đành trở về nhà, nhưng như vậy còn tốt hơn ở lại nơi đầy rẫy mỹ nam nguy hiểm như vậy.



Kanato Ken tỏ vẻ không sao cả, dù sao hắn đã đạt được mục đích ban đầu của mình, giới thiệu Mạc Linh với thân phận là bạn gái kiêm thiếu phu nhân tương lai là đủ, ngày mau chắc chắn chuyện này sẽ được đồn ầm lên ngay đây.



Mạc Linh nhìn ai đó tâm tình thoải mái đến mức ngủ cũng không ngừng cười, đưa tay xoa xoa gò má hơi thô của hắn, cô hạnh phúc cười cười.



Cuộc sống tươi đẹp như thế này, trước đây có mơ cô cũng không dám mơ tới, hiện tại cô lại được sống trong này, có một người bạn trai vừa tài năng vừa trưởng thành, tất nhiên là rất đẹp trai nữa.



Mạc Linh mang theo tâm trạng vui sướng rúc vào lòng hắn, nhanh chóng ngủ say.



Khi cô vừa nhắm mắt, Kanato Ken gần như ngay lập tức mở mắt ra, ánh mắt âm trầm nhớ về những chuyện xảy ra trong buổi tiệc, hai tay vô thức siết chặt lấy người trong lòng, đến khi nghe cô đau đớn rên rỉ một tiếng mới vội vàng buông ra.



Chết tiệt! Hắn nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, giữ cô lại bên mình mới được.



Sáng hôm sau, Kanato Ken nhận được tin ở Kanato gia xảy ra chuyện, đành nuối tiếc chia tay Mạc Linh rời đi.



Mạc Linh đứng nhìn máy bay dần dần mất hút trên bầu trời, đưa tay xoa xoa đôi môi sưng mọng, cô thở ra một hơi, giấu mặt chạy về nhà. Một màn ly biệt đau thương lãng mạn lúc nãy đã gây chú ý đến thế nào, cô tự nhiên biết rõ, cho nên hiện tại mới không dám chường mặt ra cho mọi người dòm ngó, tuy là cô đã quen, nhưng vẫn là rất xấu hổ...



Mạc Linh hiện tại là một người trưởng thành rảnh rỗi, nhưng không thể quay lại Mạc thị được, mà muốn tìm một chỗ làm thích hợp như Mạc thị cũng là hơi khó khăn, cô rối rắm ngồi ở quán Ota vừa đọc truyện vừa suy nghĩ.



"Không vui à?" Thanh âm bất ngờ vang lên.



"Ừm, tôi đang tìm việc làm..." Mạc Linh không ngẩng lên, mệt mỏi buông tiểu thuyết trong tay xuống, nằm dài lên bàn.



Từ khi cô bắt đầu lui tới quán này, chỗ ngồi cạnh quầy nước liền thành chỗ dành riêng cho cô. Đơn giản là do từ chỗ này có thể dễ dàng tiến đến kệ sách cô yêu thích, hơn nữa lại rất kín đáo, ngoài chủ quán ra thì không ai có thể đến làm phiền.



"Ồ? Vậy cô có muốn làm ở đây không? Vừa hay tôi còn thiếu người." Lâm Hoài Nam tùy ý ngồi xuống nhìn con sâu lười mọc nấm đối diện.



"Không chịu, tôi muốn làm thiết kế ~" Mạc Linh lúc lắc đầu.



Lâm Hoài Nam còn muốn nói nữa, đột nhiên điện thoại reo lên, hắn đành đứng dậy.



Mạc Linh không rõ hắn nghe được gì trong điện thoại, chỉ thấy sắc mặt luôn ôn hòa chợt sắc lại, ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng về phía trước như muốn đâm xuyên tường, không khí xung quanh dần loãng ra.



Lâm Hoài Nam ngắt máy, lấy lại bình tĩnh mỉm cười chuyên nghiệp với khách hàng.



"Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi phải đóng cửa sớm."



Mạc Linh nghe được tiếng than vãn của mọi người trong quán, có chút lo lắng nhìn Lâm Hoài Nam, chỉ thấy hắn không giải thích gì thêm, bắt đầu dọn dẹp quầy nước.



"Ông chủ Lâm, có chuyện gì thế?" Mạc Linh xuất phát từ sự quan tâm đối với một người bạn, cô thật sự đã xem người này là bạn mình, khụ, một anh bạn cực soái, cho nên mới muốn biết chuyện gì làm hắn biến sắc như vậy.




"Xin lỗi..."



Hắn cúi xuống bên tai cô thì thầm, lắc người một cái tiến vào toàn bộ.



"A! Đau quá... oaa lấy ra..." Mạc Linh hàm hồ nức nở, hai tay bị trói không đẩy hắn ra được, chỉ còn nước cầu xin.



Tuy hắn có chuẩn bị cho cô, nhưng tiểu huyệt nhỏ mới chuẩn bị chưa được kĩ càng lại bị côn th*t thô to lấp đầy một lần, đau đến mức kêu cha gọi mẹ.



Hắn cũng khó chịu không nói được gì, hắn đã vội muốn chết lại cố tình muốn nhẫn nại chờ cô thích ứng. Hắn cúi xuống, thương tiếc hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, từng tấc từng tấc, trước ngực cũng được hắn nhẹ nhàng xoa bóp, muốn cô thoải mái một chút.



Một lúc sau cô dần dần thả lỏng, nhưng miệng vẫn không ngừng lảm nhảm, thanh âm nức nở giờ phút này càng thêm mỏng nhẹ, quyến rũ.



Hắn cảm nhận tiểu huyệt bao trọn lấy tính khí bừng bừng của mình, hai tay giữ lấy eo nhỏ nhanh chóng chuyển động. Mạc Linh càng thêm rên rỉ lợi hại, hoa huy*t mẫn cảm không ngừng truyền đến từng trận cảm giác kì lạ khiến cô không nói nên lời, miệng vô nghĩa ê a gì đó, cả người mềm nhũn mặc hắn làm gì thì làm.



Nam nhân ra vào vừa mạnh mẽ vừa điên cuồng, hai tay cũng không rảnh rỗi vuốt ve từng tấc da thịt trắng nõn mịn màng, môi mỏng trải khắp cơ thể cô những vết đỏ hồng ái muội.



"Ngô! Đừng... chỗ đó..."



Mạc Linh đột ngột kêu to, hắn khẽ cười, tập trung tại nơi nhạy cảm vừa phát hiện ra không ngừng chuyển động, mỗi lần đâm sâu đều làm cô chịu không nổi, bụng phẳng cũng muốn phình lên, dưới sự ma sát không ngừng của côn th*t nhanh chóng đạt đến cao trào lần đầu tiên trong đời.



Hắn ôm lấy thân thể mệt mỏi nhũn ra của cô, gặm cắn vành tai ửng hồng, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai cô.



"Vẫn chưa xong đâu."



...



Sáng hôm sau, Mạc Linh tỉnh dậy trong phòng.



...



Khụ! Đây là đùa! Vẫn còn H! Mọi người đừng manh động! *chạy*



Tác giả có lời muốn nói:



Không được, thật khâm phục những người viết cao H a, ta viết mà tâm thần mệt mỏi quá... =∆=



... Mỏi tay nữa, gần 3000 chữ...



Hắc hắc, tuy nhiên vẫn còn H, mọi người chờ ta, ta sẽ ráng ra chương mới a! *nắm tay* (mau khen ta đi, khen ta đi *vẫy đuôi*)