Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 37 : Thích nghi

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Mạc Linh trở về căn phòng ngập một màu hồng, khóe môi không nhịn được co giật.



Là cô trước đây không bình thường hay cô hiện tại không bình thường vậy? Cái này cũng là quá nhiều đi.



"Tiểu thư, cậu Kanato gọi đến." Đông Mạch Na gõ cửa phòng.



"Kanato?"



Mạc Linh nghi hoặc, bước ra tiếp nhận điện thoại từ tay Đông Mạch Na, chần chừ đặt bên tai.



"Alo?"



[Linh nhi, em đã đi đâu một tuần nay vậy? Anh không thể gọi cho em, cả bóng dáng em anh cũng không thấy!] Đáp lời là một giọng nam trầm trầm rất dễ nghe, nhưng trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi cùng lo lắng.



"... Em ở cùng bạn." Mạc Linh nửa ngày mới trả lời.



Thanh âm lộ rõ quan tâm như thế này khiến Mạc Linh thấy rất ấm áp, hơn nữa rất quen thuộc. Hắn là ai mà lại lo lắng cho cô như thế?



[Lần sau đừng như vậy nữa, anh vừa mới xong công việc một tuần tới, đợi anh xong hết một tháng, anh sẽ quay lại, lúc đó chúng ta hẹn hò nhé?] Hắn thở ra một hơi, coi như an tâm được một chút, dù hôm nay Mạc Linh của hắn có gì đó là lạ.



"Ừm." Mạc Linh không tự giác mỉm cười, nghe hắn nói thêm vài câu rồi mới ngắt máy.



Hẹn hò? Vậy cô cùng hắn hẳn là người yêu đi...



Ở bên này Mạc Linh rối rắm không thôi, bên kia Kanato Ken cũng không thể chuyên tâm.



Đúng là cô có gì đó rất khác, ấp úng, ngượng nghịu, luống cuống, lại trả lời rất lâu, còn không muốn cùng hắn nói chuyện lâu, chẳng lẽ...



"Sento, đem hết mọi thứ ra đây, tăng nhanh tiến độ, tôi muốn mọi thứ phải hoàn thành sớm nhất có thể." Hắn quay sang dặn dò Sento quản gia.




"Ừm, tôi đã đi vòng quanh đây nhiều lần vậy sao, thảo nào hai chân đều bắt đầu mỏi."



Được rồi, đây là ông nói gà bà nói vịt kinh điển, hắn cùng cô thực sự không cùng một thế giới.



Đè ép gân xanh đang không ngừng run run, nếu hắn còn cùng cô nói chuyện này nữa chắc hắn tức chết mất. Rõ ràng cô không có việc gì cả, còn rắc rối hơn lúc trước nữa, tên kia lo lắng cái gì chứ?



"Được rồi, nghe tôi hỏi, cô đang tìm kiếm cái gì?"



"..." Mạc Linh đang cân nhắc có nên nói cho hắn biết không, dù sao hai người không hề biết nhau.



Mạc Linh quên mất một chuyện quan trọng, hiện tại cô đối với ai cũng đều không quen biết.



"Nói, tôi cùng cô tìm." Hắn cảm thẫy kiên nhẫn cả đời mình đều dùng hết cho cô rồi, bình thường có chết hắn cũng không bao giờ cùng một nữ nhân chậm chạp ngốc nghếch như cô ở cùng một chỗ a.



"Mua quà." Mạc Linh lập tức trả lời.



Hiện tại không cần suy nghĩ nữa, có kẻ muốn ra tay giúp đỡ, cô còn ngại gì không dùng?



"Đi thôi." Khương Thành Quan phẩy tay ra lệnh.



Mạc Linh rút tay ra khỏi tay hắn, biết điều đi theo bên cạnh. Khương Thành Quan liếc nhìn nữ nhân chỉ cao tới vai mình, lại nhìn bàn tay vừa mới cầm tay cô, không tiếng động nắm lại.



Tác giả có điều muốn nói:



Có chuyện thế này, các bạn muốn đem truyện của mình đi đâu thì nhớ hỏi ý kiến mình trước và nhớ dẫn link, ghi đầy đủ không sửa xóa giúp mình, nếu không mình sẽ drop truyện!



Cảm ơn.