Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 39 : Tiệc sinh nhật rối rắm (1)

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Mạc Linh kéo Khương Thành Quan đi vòng quanh, vừa hay cô cũng chưa nhớ ra được những con đường ở đây, nếu có người chịu dẫn đi cô cũng không cần ngại ngùng làm gì.



Cô đi đến mức chân mỏi, lưng đau mới chịu đi về nhà, Khương Thành Quan đưa cô về tới trước cổng, nhìn cô an toàn vào nhà mới lên xe rời đi.



"Linh nhi, con về rồi à? Đi có vui không?" Ông Mạc mười năm như một, luôn đúng giờ về nhà để cùng cô ăn tối.



"Có ạ, con đi cùng bạn, con có mua quà cho Bạc Ngưng Thần rồi, cha xem thử đi." Mạc Linh đem gói to gói nhỏ đặt lên bàn, thở hồng hộc.



Vốn chỉ định mua quà cho vị Bạc tổng kia, nhưng sau đó cô cùng Khương Thành Quan đi lại đi, cuối cùng hai tay hắn đều cầm đầy túi, miệng thì lầm bầm nhưng nhất quyết không đưa cho cô một túi.



Ừm, nghĩ lại, Khương Thành Quan hắn cũng không tệ, thuộc loại ngoài lạnh trong nóng, rất dễ bị bắt nạt.



Khương Thành Quan đang trên đường về đột nhiên rùng mình, tự hỏi sao lại thấy lạnh thế này.



"Không cần đâu, cứ để trong đó, tới ngày mai con lại đưa cho Ngưng Thần đi, dù sao người ta cũng từng là sếp tổng của con."



Ông Mạc nhìn con gái đang mở từng túi sắp xếp, khóe môi mang theo mỉm cười. Mấy hôm trước khi ông về đã thấy cô không giống bình thường, cả ngày ngây ngốc như tượng gỗ làm ông lo lắng nóng cả ruột, may mà hiện tại cô lại trở lại bình thường, cười cười nói nói đúng là thích hợp với cô hơn.



"Đúng rồi, cha, con có mua cho cha một cái cà vạt, bạn con nói tuy nó có chút trẻ con nhưng là tấm lòng của con thì chắc cha sẽ thích!" Mạc Linh ha ha cười, rút một hộp nhỏ ra đưa cho ông.



Ông Mạc nhìn cái hộp nhỏ màu đỏ, lòng đều tràn ngập hạnh phúc, nhưng khi ông mở nó ra dưới ánh mắt mong chờ của cô...



"Thế nào, cha thích chứ?"



Ông Mạc cầm cà vạt lên nhìn một vòng, muốn xác định mình không nhìn lầm. Cà vạt màu trắng với chi chít những hình ảnh hoạt hình mà ông từng thấy cô xem, còn có rất nhiều trái tim màu hồng làm nền nữa...



"Rất... được..." Trời biết ông khó khăn tới cỡ nào mới nói ra được câu này.


Khi Khương Thành Quan nhìn thấy Mạc Linh chậm rãi từ trong nhà bước ra, tim hắn đột nhiên sững lại mấy giây.



Cô chọn một bộ váy xẻ tà màu tím nhạt chiết eo, suôn dài đến gót chân tôn lên dáng người lung linh cùng bắp đùi trắng nõn, khuôn mặt được tỉ mỉ trang điểm một phen, không quá lố lăng, ngược lại còn thêm mấy phần mê người hơn thường ngày, còn có hương thơm nhàn nhạt dần tràn vào mũi hắn khi cô đến gần.



"Khương Thành Quan, chúng ta đi thôi." Mạc Linh vỗ cánh tay hắn.



Tên này sao cứ ngây người ở đây thế này? Chẳng lẽ trúng tà rồi?



Mạc Linh bị suy nghĩ của mình chọc cười, vội bỏ nó ra sau đầu, tiếp tục gọi hắn trở lại.



Khương Thành Quan giống như người mộng du vừa bị đánh thức, luống cuống che giấu bối rối trong mắt, giúp cô mở cửa xe, rất nhanh xe liền rời khỏi Mạc gia.



Mạc Linh nhìn Khương Thành Quan hôm nay khác với thường ngày, quần áo lịch sự trang nhã, mái tóc chải gọn ra sau lộ ra khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ, khí chất nhàn nhã nhưng cao ngạo, nếu chịu bỏ qua lời nói khó nghe thì hắn cũng là một soái ca a.



"Cô nhìn cái gì? Chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp trai như tôi sao?" Khương Thành Quan hai mắt nhìn phía trước nhưng vẫn nhận ra được cô đã nhìn hắn khá lâu, mất tự nhiên hỏi, hai tai cũng hiện lên màu hồng khả nghi.



"Đúng vậy, người đẹp trai còn ăn nói đáng ghét như anh, tôi là mới thấy lần đầu." Mạc Linh gật gật đầu.



"..."



"Đừng lo, dù nhân cách thế nào thì sự thật là anh rất đẹp trai vẫn không thay đổi!"



"..."



Khương Thành Quan nhận ra hắn sai rồi, hắn không nên đặt vấn đề ngu ngốc như thế này, cuối cùng chỉ có mỗi hắn bị tức chết mà thôi.



Tác giả có lời muốn nói:



Bắt đầu từ chương sau thời gian ra chương mới sẽ kéo dài ra một chút...



Hy vọng mọi người vẫn ủng hộ, và thông cảm cho giờ học khắc nghiệt của ta (໖_໖)



Còn có, do thời gian chờ đợi lâu hơn, cho nên số từ trong chương cũng sẽ dài ra một chút ~ ta vẫn là một cô bé ngoan a



= ̄ω ̄=