Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 44 : Không đề

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Mạc Linh cùng Hoàng Ngôn Đằng "ôn lại quá khứ" hăng say, cuối cùng cô chỉ có thể ôm mặt xấu hổ không nói gì.



Tuy là cô cảm thấy bản thân không thay đổi, nhưng chính tai nghe người khác, hơn nữa còn là mỹ nam nói cho cô nghe về tật xấu của bản thân, ngoài hành động giấu mặt này ra cô không còn nghĩ được gì nữa.



Bối rối muốn dời đi đề tài, Mạc Linh lại bắt đầu nghĩ đến chuyện đi chơi.



"Ngôn Đằng, chúng ta đi chơi đi!"



"Được." Hắn làm như không nhận ra ý đồ của cô, không chút do dự đáp ứng rồi.



Hai người lại lôi kéo nhau đi ra khỏi quán nước, cũng không chú ý tới ở một bàn nhỏ cách chỗ hai người vừa ngồi không xa, một nam nhân ăn mặc kín đáo âm thầm cất máy ảnh vào túi, thanh toán xong liền lặng lẽ đi theo.



Mạc Linh cùng Hoàng Ngôn Đằng cùng đi xem phim, sau đó lại đi ăn, đến khu công viên trò chơi, vui vẻ đến quên cả thời gian. Đến khi cô nhận ra thì bầu trời đã bắt đầu xuất hiện vài đốm sáng nhàn nhạt.



"Đã trễ rồi, để anh đưa em về." Hoàng Ngôn Đằng nhìn nhìn đồng hồ, đúng là bọn họ đã chơi rất lâu.



Cũng lâu rồi hắn chưa được thoải mái như vậy, giống như khi ở bên cô, mọi áp lực đang đè nặng trên vai hắn đều biến mất không còn dấu vết.



"Ừm, chắc cha đang đợi em..." Mạc Linh chú ý điện thoại có xuất hiện vài cuộc gọi nhỡ, cũng gật đầu.



Đến khi Mạc Linh trở về nhà đã nhận được tin ông Mạc hôm nay không về.



"Khi nào cha con về thế?"



"Chắc khoảng hai ba ngày sau, ông chủ nói muốn trở về bên Pháp bàn bạc lại hợp đồng, bên đó hình như xảy ra vấn đề." Đông mẹ tường thuật lại lời ông Mạc.




Mạc Linh thành thật lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào không rõ.



"Không nhớ được, nhưng mà cảm giác này..." Cô đặt tay lên trái tim đang nhảy lên liên hồi "Hình như là thích..."



Kanato Ken ngạc nhiên, không dám tin nhìn cô, xúc động đến mức hai tay run rẩy, dùng sức ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng. Hắn đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tượng hắn lại được ôm cô vào lòng, nhưng hiện tại còn sung sướng hơn nữa khi cô chịu thừa nhận hắn.



"Xin lỗi, em vẫn chưa nhớ ra được."



"Linh nhi, Linh nhi..." Hắn lẩm bẩm "Cảm ơn em, chỉ cần như vậy là tốt rồi."



Mạc Linh xoa hai mắt đỏ ửng, cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn, tận hưởng cảm xúc ấm áp không ngừng từ hắn truyền đến.



Sau đó... sau đó cô ngủ quên mất.



Tha thứ cô đi, cô đã chơi cả một ngày, mệt mỏi đến mức mi mắt cứ muốn ôm lấy nhau, có thể tỉnh táo đến lúc này đã là cực hạn rồi.



Tác giả có lời muốn nói:



Chương sau có H, đừng chờ mong quá, qua thi ta sẽ viết nhanh rồi đăng lên, cho nên tạm thời từ thứ sáu đến thứ tư tuần sau ta đình công *chạy* ε=ε=ε=Γ(☆≧∀≦)」



Mọi người đều lục tục chuẩn bị thi rồi, ta thật sự xúc động quá, mọi người cùng cố lên đi ಥ‿ಥ



Hy vọng tuần sau ai cũng đều cười (kể cả ta) QAQ~