Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 53 : Trí nhớ quay về

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Bảy giờ sáng, Thanh Nhi đúng giờ ngồi dậy, thoát khỏi tư thế cúi mặt cả một buổi tối, ôm khuôn mặt mệt mỏi bước vào phòng tắm.



Dùng sức vốc nước lên mặt, đối với chính mình trong gương nở một nụ cười thật tươi.



"Tốt."



"Linh ~ ơi ~"



Mạc Linh còn chưa kịp bước vào thang máy thì đã bị tập kích từ phía sau, hại cô loạng choạng suýt nữa thì "thân mật" với bức tường trước mặt. Đã sớm quen nên không cần nhìn cũng biết thủ phạm là ai.



"Ai, Nhi, cậu đừng ôm chặt như vậy, tớ sắp nghẹt thở chết rồi!" Mạc Linh loay hoay muốn thoát khỏi gọng kìm của Thanh Nhi, bất đắc dĩ lại dung túng cho Thanh Nhi ôm lấy mình.



"Không chịu đâu, người ta còn chưa ôm đủ, nhớ cậu chết được!" Thanh Nhi làm nũng ôm càng nhanh, sống chết không chịu buông.



Mạc Linh cũng không tính toán, cứ thế bước vào thang máy cùng với "keo dính người" kia.



Cùng ngồi vào bàn làm việc, Mạc Linh mới quay sang hỏi Thanh Nhi.



"Đúng rồi, Nhi, trông mặt cậu kém quá, hôm qua ngủ không ngon sao?" Mạc Linh nhìn khuôn mặt hồng hào nhưng vẫn không che giấu được hai mắt hơi sưng của Thanh Nhi, lo lắng hỏi.



"... Rõ ràng vậy sao?" Thanh Nhi đưa tay sờ mặt, gượng gạo nở nụ cười, ánh mắt dần trở nên u ám.



Mạc Linh thật sự nghĩ không ra người lạc quan như Thanh Nhi có thể vì điều gì mà mất ngủ, nhưng chắc chắn là nó không hề tốt đẹp gì, do đó cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa tay vuốt mái tóc hồng phấn kia.



"Cậu không vui thì không cần mỉm cười, chịu không nổi thì kể với tớ, tớ nhất định sẽ không nhiều lời, ngoan ngoãn cho cậu phát tiết!" Mạc Linh nắm tay, đối với cô thì đây là đang an ủi.



Thanh Nhi cố ngăn khóe môi co giật, lời sau nghe như thế nào lại thấy kì quặc như vậy...



Bất quá, thật ra cũng không tệ...



Mạc Linh nhìn Thanh Nhi có xu hướng mỉm cười, vui vẻ gật đầu.



"Chính là như vậy, cười thật sự ấy, mấy ngày qua cậu cứ làm tớ thấy khách sáo quá!"
"Tôi không sao, bác sĩ Đồng." Mạc Linh không nhận ra Đồng Phù hơi khựng lại khi nghe đến xưng hô này, tiếp tục hỏi "Vì sao tôi lại ở đây vậy?"



"Em còn nhớ trước khi đến đây em đang làm gì không?" Đồng Phù nghe thấy thanh âm run rẩy của mình.



"Tôi nhớ, tôi vừa đến gặp bạn ở quán bar, rồi tôi đưa bạn tôi trở về nhà, sau đó... sau đó..." Mạc Linh mày mò suy nghĩ một hồi cũng không ra được, đành chịu không tiếp tục truy cứu nữa, hiện tại còn khỏe mạnh là tốt rồi.



"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, em nghỉ một chút đi, anh đi gọi cho Mạc tổng." Đồng Phù xoa đầu cô, để cô ngoan ngoãn nằm xuống rồi ra ngoài.



Châu Quang Khải nhìn bóng dáng gần như là trốn chạy của Đồng Phù, càng lúc càng cảm thấy đầu óc mình chậm tiêu. Từ khi nào mà mọi người thích nói chuyện bí ẩn như vậy? Hay là do hắn không theo kịp xã hội này rồi?



Mạc Linh không muốn nói chuyện với Châu Quang Khải, nhưng nếu hắn ngồi đây thì hẳn là hắn đưa cô tới, còn ngồi đây với cô nữa. Nghề nghiệp của hắn vốn không cho phép ngồi một nơi quá lâu, hắn hết lòng như vậy, cô cũng không thể giả bộ cái gì cũng không biết.



"Châu Quang Khải, là anh đưa tôi đến sao?"



"... Thuận tay thôi." Nói ra câu này Châu Quang Khải muốn cắn cả lưỡi, câu nói dối thiếu đầu óc như vậy mà hắn cũng nghĩ ra sao?



"À..." Mạc Linh ra vẻ đã hiểu, trùm chăn che khuất đầu.



Đến lúc hắn tưởng cô đã ngủ thì chợt nghe từ bên trong chăn truyền đến thanh âm nhỏ như muỗi kêu.



"Cảm ơn anh."



Cho nên nói, thiếu nữ, cô là vì băn khoăn có nên cảm ơn người ta hay không mà núp như thế à?



Tác giả có lời muốn nói:



Ai nhô, nhớ ra rồi, thật ra chỉ đơn giản là đầu óc chưa kịp sắp xếp nên mới quên đi thôi, đến một thời gian thích hợp thì nhớ lại thôi



Các đồng chí nghĩ tới việc cho Linh nhi té giếng ngã đập đầu gì gì đó thì chết tâm đi, ta yêu Linh nhi lắm, không nỡ đâu



~Còn có, dạo này năng suất quá, ta yêu mình chết mất ~ (*¯︶¯*)