Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 62 : Hội phụ huynh (2)

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


"Này... chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Mạc Linh cố ngăn khóe môi run rẩy, thanh âm hạ xuống hết mức có thể.



"..."



Tất cả mọi người không nói lời nào, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đùn đẩy qua lại nhưng chung quy không ai dám ngẩng đầu lên.



"Ồ? Không ai biết sao?" Cô bật cười, tiếng cười thanh thoát như gió xuân nở rộ.



"Linh nhi,..." Kanato Ken bước lên, che giấu nội tâm chột dạ lén lút nhìn cô "Lúc nãy cha bọn anh đến, có... ừm, bàn luận một chút về chuyện xưa."



Mạc Linh vẫn giữ nụ cười, có điều khuôn mặt càng lúc càng đen.



Cô vừa trở về sau khi chọn xong lễ phục đã mệt chết đi, về đến lại thấy một đống đồ không còn nguyên trạng lăn lóc trên đất, xung quanh hỗn độn không chịu được. Điều đầu tiên bật ra trong đầu cô là, "cớm" tới.



Ngoài ý muốn nhất là, ngoài những người trong Kanato gia, cô còn nhìn thấy một đám nam chủ ngồi cạnh nhau, còn có mấy lão nhân lạ mặt hào khí ngất trời trừng mắt mắng nhau.



Ừm, không cần nói cũng biết nguyên nhân là do bọn họ rồi. Có thể ở Kanato gia không kiêng nể gì đánh nhau thì hẳn là vai vế không nhỏ, cô không chọc vào.



Có điều...



Mạc Linh chầm chậm cúi xuống, nhặt lên một mảnh vỡ sứ của cốc nước, tất cả mọi người, tất nhiên là trừ một đám "thiếu niên" vẫn chưa để ai vào mắt kia ra, đều nín thở theo dõi từng cử chỉ của cô.



Kanato Ken nhận ra chiếc cốc đó, nó là...



"Bản giới hạn của Nagisa..."



Trên mảnh vỡ đó vẫn còn nửa mặt của nhân vật hoạt hình cô yêu thích.



Kanato Ken nhanh trí, chân trước đã hướng tới cửa, có điều vẫn là chậm một bước.



"Các ông đều dừng lại cho cháu!!!"



Mạc Linh bùng nổ, cả cái bàn gỗ lớn không ai dám đụng đến cũng bị cô một cú lật ngược ngã ngang.



Tiếng động lớn cắt ngang cuộc cãi vã không hồi kết, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.



"Các ông đã bao nhiêu tuổi rồi? Một đám người hợp lại đều hơn mấy trăm tuổi, còn ở đây nháo cái gì?!"



"Cái đó..." lão Khương định mở miệng.
"Tốt, rất tốt." Bạc lão gia không giận ngược lại còn cười lớn, bước tới, xem nhẹ những động tác nhỏ của đám con trọng sắc quên nghĩa, đối diện với Mạc Linh "Cô bé, cháu có nghĩ mình thoát khỏi đây không?"



"... Không." Cô thành thật đáp.



"Khụ khụ..." Kanato lão gia miễn cưỡng nghẹn ho mấy tiếng, bình tĩnh phẩy tay "Tiếp tục đi."



Bạc lão gia quắc mắt nhìn Kanato lão gia một cái, lộ vẻ không thèm tính toán cười cười.



"Như vậy, để đền bù cho hành động thất lễ vừa rồi của cháu, cháu làm con dâu ta đi." Bạc lão gia thản nhiên nói.



"Vâ... hả?" Suýt chút nữa cô đã gật đầu rồi.



Bạc lão gia tiếc nuối chậc lưỡi, hoàn toàn không nhìn sát khí không ngừng toát ra xung quanh, vỗ vỗ vai cô.



"Linh nhi phải không? Ta nhất định sẽ khiến cháu làm con dâu của ta."



"..."



"Này này! Ông đừng có cướp lời tôi! Linh nhi, cháu phải lấy con ta!"



"Không đúng! Con ta!"



Đại hội tranh giành con dâu bắt đầu. Mạc Linh kéo kéo khóe môi co giật, bình tĩnh nhìn mấy người lại có xu hướng muốn đánh lên, giơ tay cao cao thu hút sự chú ý của họ.



"Thật có lỗi, bất quá... các ông là ai?" Cô luôn thắc mắc từ lúc mới bước vào đến giờ.



"..." Gió lạnh quá...



Tác giả có lời muốn nói:



Tại hạ tăng động, mọi người tiếp tục...



Vốn định giải quyết trong hai chương, không ngờ viết viết một hồi lại ra thêm nhiều chữ...



Đại khái, chương sau xong chuyện này đi...



Mọi người tối tốt lành ~