Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 69 : Chuyện xưa

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Có thể tưởng tượng được, khi Mạc Linh nhìn thấy bên trong hộp gấm mà cô cẩn thận bảo vệ, an toàn trao cho ông Mạc là một viên đá thủy tinh nhỏ tròn, khuôn mặt cô vô cùng đặc sắc.



"Cha... nó là đồ cổ mà, phải không?" Mạc Linh không thể chấp nhận đây lại là một viên đá bình thường được.



"Không phải, nó là viên đá bình thường thôi." Ông Mạc giống như không nhìn ra vẻ mặt hy vọng của cô, lắc đầu phủ nhận.



"..." Cô câm lặng.



Ông Mạc nhìn vẻ mặt bảo bối nhỏ hết xanh lại trắng, cuối cùng đỏ bừng, tiếng cười nghẹn trong bụng không nén được bật ra.



Mạc Linh nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông Mạc, chỉ cảm thấy bản thân nhất định là bị đùa giỡn rồi, tức giận đứng dậy, muốn bỏ lên phòng không thèm quan tâm đến ông nữa.



"Linh, ngồi xuống trước đã, nghe bác Mạc nói trước đi." Lâm Hoài Nam đột nhiên đi đến, nắm lấy vai cô ấn ngồi trở về ghế.



Mạc Linh nhìn Lâm Hoài Nam một lúc, gật nhẹ đầu, quay sang dùng nụ cười mà cô tự cho là dịu dàng nhất hỏi ông Mạc.



"Cha, có thể cho con biết về lịch sử của nó không?"



"À..." Ông Mạc dường như lâm vào quá khứ, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp, vừa hạnh phúc vừa đau khổ "Viên đá này là vật may mắn của mẹ con."



Mạc Linh không nói gì, cô chờ ông tiếp tục. Ông Mạc cũng hiểu ý cô, hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại chuyện xưa mà từ trước đến nay ông chưa từng cho cô biết.



"Thật ra mẹ con tên đầy đủ là Lâm Thu Nguyệt, là em gái của Lâm Hoài Khanh, cũng là dì của Lâm Hoài Nam này, vốn Thu Nguyệt là một vị tiểu thư hắc đạo lừng lẫy, sau này gặp được ta thì bỏ đi thân phận phó thủ lĩnh Bạo Minh đó, trở thành bà Mạc chân chính, rồi con ra đời, lúc đó ta cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất thế giới vậy." Ông càng nói càng chậm, càng nói càng đau thương.



"Nhưng thế giới hắc đạo luôn luôn u ám tàn khốc, mẹ con cũng vì bị những tên khốn ác độc từng có xích mích với Lâm gia mà chết oan uổng, lúc đó Lâm gia vô cùng khó khăn, ta cũng vì vậy mà suy sụp, may mà nhờ vào sự giúp đỡ của những gia tộc khác, bọn khốn kia đã phải đền mạng, đồng thời Lâm gia một lần nữa đứng vững."



Mạc Linh vẫn duy trì im lặng, chăm chú lắng nghe từng lời khó nhọc của ông. Đột nhiên ông giơ viên đá vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay lên, trong mắt tràn ngập tình yêu.



"Viên đá này, luôn cùng mẹ con đi qua mọi khó khăn, coi như một phần không thể thiếu của bà ấy, nhưng lúc bà mất lại không có ở bên mình, sau này mới được Lâm gia nỗ lực tìm lại được, ta luôn muốn nhận lại món di vật cuối cùng này, nhưng cái tên Lâm Hoài Khanh chết tiệt kia lại giấu tiệt nó đi, nói các nào cũng không chịu nhả ra, hiện tại nhờ có con, Linh nhi, nhờ con chấp nhận điều kiện của lão ấy mà viên đá này cũng trở về bên ta."
"Cháu cũng có thể!" x 7.



"To mồm làm cái gì! Ai bảo gả Linh nhi cho các cậu! Yên lặng làm bình hoa đi!" Ông Mạc nộ khí xung thiên, con gái ông nâng niu trên tay, còn chưa dưỡng đủ mà phải giao cho bọn họ sao? Buồn cười!



"Vâng!" Đồng thanh lần nữa.



Mạc Linh ôm đầu, liếc nhìn mấy tên nam nhân ít khi ngoan ngoãn đứng kia, lại ôm lấy cánh tay ông Mạc, bất đắc dĩ cười.



"Cha à, được rồi, con nhất định sẽ sống tốt mà, dù sao cũng còn chung một thành phố mà, cũng cách nhau không xa, cha đừng lo."



"Ta biết, nhưng là..."



"Không sao, còn có mấy gia gia đứng về phía con nữa, cho bọn họ mười lá gan họ cũng không dám làm bậy!" Cô khẳng định.



Hết lời an ủi, cuối cùng cô cũng được ôm đồ rời khỏi Mạc gia, lên xe bắt đầu tới nhà mới.



Ôi, chưa bao giờ cô thấy rời khỏi nhà lại là chuyện tốt đẹp như thế này.



Mạc Linh mang tâm tình vui vẻ nhanh chóng đến nơi ở mới, hoàn toàn không biết một khi cô đã đặt chân vào căn nhà đầy sói đó, cô sẽ bị ăn sạch đến xương cũng không chừa.



Tất nhiên, đó là chuyện sau đó, cô không biết cũng là chuyện tất nhiên.



Tác giả có lời muốn nói:



Ờm...



Thôi cạn lời, mọi người tiếp tục đi ~ (~ ̄3 ̄)~