Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 71 : Thanh nhi bị đùa giỡn

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


"Linh ơi, đến đây ăn sáng đi, anh dọn xong món ăn cho em rồi này." Hoàng Ngôn Đằng vỗ vào chỗ trống bên cạnh.



"Có món ốp lết em thích này, qua đây đi." Kanato Ken nâng đĩa ốp lết trong tay, mỉm cười gọi.



"Oa, có ốp lết sao?" Mạc Linh lập tức nhào tới, nhận lấy đĩa liền thuận mông ngồi xuống ghế gần đó "Mọi người ăn sáng ngon miệng!"



Vừa nói xong thì một miếng trứng đã nằm trong miệng cô. Dưới những cặp mắt theo dõi bên cạnh, cô bình tĩnh xử lý xong món ăn, sau đó nhanh chóng đứng dậy.



"Để anh rửa cho, em sắp trễ làm rồi phải không?" Đồng Phù vỗ vỗ đầu cô, cúi đầu dọn dẹp bàn ăn.



"Ấy!" Mạc Linh nhìn thấy kim giờ của đồng hồ sắp chỉ sang số 9, vội vã ôm túi xách, không quên vẫy tay với Đồng Phù "Cảm ơn anh, Phù, bữa tối em sẽ rửa!"



"..." Mấy nam nhân còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng cô đã biến mất.



"Ừm, nếu ta không lầm thì em ấy..." Lâm Hoài Nam xoa cằm, ra chiều đăm chiêu.



"Trốn tránh chúng ta..." Hoàng Ngôn Đằng lầm bầm.



"Nên mới chạy nhanh như thế." Khương Thành Quan như vừa hiểu ra, nắm tay trái đập bàn tay phải, làm ra kết luận.



"Ngu ngốc!" Châu Quang Khải khinh thường liếc Khương Thành Quan, vừa lúc điện thoại hắn reo lên, có việc đi ra ngoài.



Tất nhiên bọn họ cũng không phải là dạng ăn trắng mặt trơn, tự mỗi người có việc, chia nhau lên xe đi hết cả, chỉ còn mỗi Đồng Phù ở lại rửa bát mà thôi.



Cũng không phải Đồng Phù của chúng ta đảm đang gì cho cam, chẳng qua là do hắn (lại một lần nữa) thua cái trò chơi ngu xuẩn kia nên phải chịu đày đọa, làm công việc nhà của hôm nay.



Đấu với một đám bụng đen kia, bác sĩ "nhân ái" như Đồng Phù nghiễm nhiên trở thành đối tượng dễ lừa gạt nhất. Dù hắn không phải là dạng ngây thơ ngốc nghếch như Khương Thành Quan, nhưng cũng không có cái vận may phân chó như tên đó, cho nên mỗi lần hắn chuẩn bị ra chiêu đều bị đoán được.



Phải nói là... quá oan ức...



Đồng Phù vừa rửa vừa nghĩ. Đột nhiên hắn đụng tới phần ăn của Mạc Linh, lập tức cả người hắn như tưới một tầng hào quang hồng phấn, bắt đầu lầm bầm.



"Đây là nĩa ăn của Linh..."



"Còn vương hơi ấm này..."




Đồng Thanh nghi hoặc, chần chờ bước đến, còn chưa kịp hỏi thì tay bị nắm lấy, trên ngón tay chợt xuất hiện cảm giác lạnh lạnh khiến hắn ngỡ ngàng.



Cô đang tươi cười đeo một chiếc nhẫn cho hắn, hơn nữa còn cẩn thận ngắm nghía, những ngón tay nhỏ của cô nắm lấy tay hắn, cẩn thận xoa xoa nhẫn.



Xem nhẹ hình dáng của nhẫn đi, hắn chỉ nghe thấy tiếng đập mạnh mẽ trong lồng ngực, mặt nóng lên, trên tay là xúc cảm mềm mại khác hẳn với thân thể cứng đờ của hắn.



"Linh... cái này..." Hắn lúng túng gãi đầu.



"Đẹp không?" Mạc Linh mong chờ nhìn hắn.



"... Rất đẹp." Tuy thiết kế không hợp với sở thích của hắn cho lắm.



"Đẹp phải không? Biết ngay mà, đeo vào tay đẹp hơn nhiều, nhưng mà để ở ngoài lâu sẽ giảm tuổi thọ, vẫn là cất vào đã." Cô kéo chiếc nhẫn ra, lại cẩn thận đặt vào hộp, nâng niu như trân bảo.



Đồng Thanh có cảm giác bị đùa bỡn, tức giận cũng không được, quát mắng cũng không xong, chỉ có thể hậm hực ngồi xuống bên cạnh cô.



"Sao thế?" Cô nghiêng đầu, nhìn thấy sườn mặt sưng thành bánh bao của hắn.



"Không phải em tặng nó cho anh sao?" Hắn cau mày.



"Không phải, đây là Hoa Hoa tặng cho em, là bản giới hạn đó, muốn thì anh tự đi mà mua." Cô ôm cái hộp lại, ngăn ngừa hắn cướp nó.



"..." →_→ Ai mà thèm cái nhẫn đó!



(*) Nhẫn bầu trời: Ai xem KHR hẳn là biết nhỉ, là ảnh phía trên ấy *chỉ chỉ đầu trang*



(**) Otaku: Dân nghiện manga, anime,.v..v.. mọi người hiểu =))



Tác giả có lời muốn nói:



Mỏi tay, cho nên cắt ngang đi



Hắc hắc, Thanh nhi của chúng ta bị đùa giỡn, sao ta lại phấn khích thế này ~