Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 77 : Tìm thấy em

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Mạc Linh bị đánh thức vì tiếng ồn ào bên ngoài, họ đứng trước cửa phòng cô làm gì?



Cô tò mò vén lên góc chăn phủ bên ngoài, đưa mắt nhìn ra cửa. May mà cửa phòng đối diện với giường cô, nên việc nhìn thấy bên ngoài không khó khăn cho lắm.



Mấy nam nhân bình thường luôn sạch sẽ chỉn chu biến mất, bên ngoài cửa phòng cô là mấy tên nam nhân quần áo xốc xếch, gương mặt mệt mỏi, đang ngươi một câu ta một câu bàn tán cái gì.



Dù họ không biết cô ở đây nhưng thanh âm nói chuyện cũng đè nặng hơn bình thường, có lẽ là chuyện rất quan trọng.



Đáng thương lỗ tai nhỏ bé của cô, bình thường đã yếu, họ lại cách khá xa, còn cố ý nói nhỏ, thành ra dỏng tai lên cũng chỉ nghe mơ hồ mấy chữ.



“... tìm ra...”



“... quyết định rồi...”



“... phản đối...”



“... mạnh tay...”



“... giấu lại...”



“... không nương tay...”



Ô? Bọn họ muốn kéo đi đánh nhau sao?



Mạc Linh cố gắng, ra sức cố gắng, càng thêm cố gắng, đến khi chợt không nghe gì nữa mới tò mò nhìn về phía họ.



Ai? Bọn họ làm gì nhìn cô như vừa thấy ma vậy?



... Không đúng! Cô đang trốn mà!



Mạc Linh chợt nhận ra, do cô cứ ra sức hướng về trước nghe, đầu đã sắp chui ra khỏi gầm giường, nếu họ đưa mắt nhìn qua liền thấy ngay cái đầu nhỏ của cô.



Và trùng hợp là, họ thật sự nhìn qua.



“A ha ha... mọi người tiếp tục đi...” Cô cười làm lành, rụt về, dùng chăn bao lấy cả người trốn tránh sự thật.



Bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, đột nhiên tiếng bước chân dồn dập không ngừng. Mạc Linh cảm thấy rất ồn ào, tiếng bước chân càng gần, tim cô lại càng đập mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Sau đó...



Tiếng bước chân dừng lại, cô có thể mơ hồ nhìn thấy mấy bóng đen trước mắt.



Ô ô ô ~ cầu chỗ trốn ~ cầu bình yên ~ QAQ ~



Chết tiệt! Lúc trước sao cô không tạo một cơ quan vậy...


Có trời biết cả một ngày không nhận được tin gì từ cô, họ tìm kiếm điên cuồng ra sao, nhận ra cô quan trọng đến mức nào, còn chấp nhận tất cả, hiện tại cô lại ra vẻ lơ đãng như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, thật sự là đem bọn họ tức đến muốn hộc máu.



“Từ từ! Lùi lại!” Cô một tay ôm gối, một tay đánh loạn trong không khí đe dọa.



Cổ tay dễ dàng bị chế trụ, Khương Thành Quan nắm lấy cổ tay mềm mịn, quý trọng hôn lên mu bàn tay cô.



“Quan Quan...”



“Đừng lo, nhất định sẽ chăm sóc em cẩn thận.”



Oa oa oa ~ bọn họ nói dối! Trợn mắt nói dối!!



Gối đầu không có chút ít tác dụng bay trên không trung, tạo một đường cong hoàn hảo yên vị trong góc phòng yên lặng nằm đó rơi lệ. Cô chủ! Tôi không bảo vệ được cô rồi!



Tiếp theo đó, không cần phải nói, thiếu nữ đùa dai nào đó bị trừng phạt, ăn đến xương cũng không thừa.



Ngày tiếp theo, hy vọng Mạc Linh bình yên sống sót...



---- Hết ----



Tác giả có lời muốn nói:



Thế nào, kết được chứ (*¯︶¯*)



Ta nghĩ nát óc mới ra đó, rất vui nhỉ ~ viên mãn rồi ~ cấm ý kiến



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



Đùa tý thôi, CHƯA HẾT đâu!!



Tác giả thật sự có lời muốn nói:



Mọi người chờ mong 9P đề nghị bình tĩnh, ta thuộc dạng sủng nữ, không viết nổi loại H cuồng đến mức đó...



Cho nên, H vẫn là chờ phiên ngoại đi