Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 85 : Siêu thoát

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


“Được rồi, cô thắng rồi.” Mạc Linh thản nhiên nói, cố gắng xem nhẹ trái tim đang rút từng trận trong lồng ngực.



“Này, tôi ở đây với cô luôn được chứ?” Linh nhi chờ mong nhìn Mạc Linh.



Mạc Linh nghi hoặc nhìn nữ nhân cùng thân xác với mình, chẳng lẽ đây gọi là người trong cuộc mơ hồ người ngoài cuộc tỉnh táo?



Rõ ràng là Linh nhi rất vui vẻ khi Mạc Linh thất bại quay về, nhưng lại làm như không có gì, còn đòi ở lại cái nơi vượt qua cả không gian và thời gian này ư?



“Hừ, nếu cô muốn ở đây cùng tôi đầu thai một lượt thì cứ ở lại, tôi sẽ vô cùng thích ý đó.” Mạc Linh nhăn mày.



“... Ai nha, gió lớn quá, thôi, phải về rồi.” Linh nhi đưa tay che hai tai lại, ra vẻ không nghe thấy Mạc Linh nói gì.



“Được ăn còn khoe mẽ.”



Mạc Linh khinh thường khoanh tay, chỉ về phía cánh cổng sáng đang dần dần mở ra ở sau lưng mình, ý bảo Linh nhi đi về phía đó.



Linh nhi rất muốn ôm theo hộp bắp đang ăn dở, nhưng xét thấy khuôn mặt nghiêm túc của Mạc Linh, thôi thì bỏ qua vậy.



“Chào nhé, màn hình đại nhân, hy vọng ngươi sẽ nhớ tới ta.”



Vừa dứt lời, trên màn hình liền phát cảnh pháo hoa đêm giao thừa vô cùng tráng lệ.



“...” Có cần ngay mặt ghét bỏ như vậy không...



“Tạm biệt, Mạc Linh.” Linh nhi đi đến trước mặt Mạc Linh.



“Mạc Linh hiện tại là cô.” Mạc Linh nói, rồi như không kìm nén được nắm lấy tay Linh nhi “Nhờ cô chăm sóc tốt cho Khải, cũng đừng quên những nam nhân còn lại, họ đều rất yêu cô, cô cũng không phải lạnh nhạt với họ, thẳng thắn đối diện với cảm xúc của mình, đừng để tôi hy sinh uổng phí.”



“...” Linh nhi chấn động, một hồi lâu sau mới khẽ gật đầu, thanh âm kiên định “Được.”



“Đi đi, cút cho xa vào.”



Mạc Linh phẩy phẩy tay đuổi khách, ngay lập tức như có một sức mạnh vô hình kéo Linh nhi về phía ánh sáng.



“Mạc Linh, cảm ơn cô!!”




Nhìn bọn hắn càng nghe mặt càng âm trầm, cô càng nói càng nhỏ, cuối cùng ngưng bặt.



Không ai lên tiếng, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề.



“Ha ha... các anh không có gì muốn hỏi thì em ngủ đây, cả người nhức mỏi mệt quá đi.” Mạc Linh ôm chăn trùm kín đầu, đảm bảo đã đè kín các góc chăn mới nhắm chặt mắt, tập trung nghe động tĩnh bên ngoài.



Chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng thở dài, chăn bị đè nặng xuống, bàn tay ấm nóng chạm lên mặt chăn, nhẹ nhàng gỡ chăn ra.



“Linh nhi, không cần phải trốn nữa.” Kanato Ken âm thầm ghi nhớ mua một cái chăn chất liệu mỏng.



“Dù em có là ai, người bọn anh yêu luôn là em.” Bạc Ngưng Thần cúi đầu, mỉm cười.



“Đúng đúng, cái cô Mạc Linh kia thật sự là đáng ghét chết đi được! Lại còn hôi nữa!” Khương Thành Quan vội a dua.



“... Em đã ba ngày không tắm.” Ánh mắt cô vô cùng chân thành.



Hoàng Ngôn Đằng thẳng tay cho Khương Thành Quan một nắm đấm âu yếm vào đầu, ánh mắt thể hiện rõ “Não kém thì im lặng đi!“.



“A ha ha, là linh hồn ấy.” Mạc Linh lên tiếng ngay sau khi Khương Thành Quan bị đánh.



“Ui!” Khương Thành Quan ôm đầu, đáng thương dùng đôi mắt ủy khuất nhìn cô.



“Ai, thật ngại quá, em là cố ý đó.” Mạc Linh lại nói, ai bảo hắn luôn miệng bảo thân thể cô hôi làm chi, còn thể hiện bộ mặt ghét bỏ rõ rệt. Đáng lắm!



Tác giả có lời muốn nói:



Hoang mang quá các bợn ợ, kết thế nào đây, Linh đã trở về rồi, cũng đừng ai ghét Mạc Linh kia quá nhé, cũng do tính cách tự tin cùng cực đoan quá thôi =))



ML: Ghét thì ghét! Dù sao ta cũng đầu thai rồi!



Ta: Thiếu nữ ngạo kiều kìa



~(///w///)