Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ
Chương 13 :
Ngày đăng: 15:44 18/04/20
Tiệc kết thúc hầu như không có vấn đề gì. Chu thái hậu thậm chí còn khen ngợi Hiền phi. Thục phi vẫn bảo trì trầm mặc, nhìn không ra nàng trong lòng suy nghĩ gì. Các phi tần khác nhìn Hiền phi đều được Hoàng thượng gọi đến ban thưởng rượu, trên mặt có cực kỳ hâm mộ cùng đố kị, nhưng cũng không có gây sóng gió.
Nhìn theo Thịnh Lẫm đế đế ôm lấy hiền phi, cấm vệ quân bao quanh Hiền phi đi đến Nam Huân điện. Đường Trì xoay người trở về Vị Ương cung, tối nay không phải ca trực của hắn.
Nhìn Thoán ngồi giữa hậu cung tần phi, mặc kệ hắn có thích nữ tử đó hay không, Đường Trì vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. Tính tính ngày, ngày mốt chính là ngày luân hưu của hắn, ra cung một chút. Hắn lại một lần nữa quyết định. Luân hưu trước kia hắn chưa từng nghỉ ngơi, đều dùng để làm bạn hoàng đế. Lần này, hắn thật tình muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
“Đường đại nhân, thỉnh đi thong thả.” Phía sau có thanh âm nữ tử gọi hắn. Là ai?
Quay lại đầu, vội vàng khom mình hành lễ, “Thần Đường Trì bái kiến Thục phi nương nương.” Nàng gọi ta làm gì? Trong lòng lộ vẻ nghi hoặc.
“Đường đại nhân thỉnh mau miễn lễ, bản cung không dám nhận.” Thục phi Chu Thục Vân không nhân thi lễ của Đường Trì, vén áo thi lễ.
“Không biết nương nương có gì phân phó?” Cẩn thận hỏi.
Thục phi trầm mặc , trong chốc lát đi tới một khoảng cách nhất định trước Đường Trì, đi vào “Tịnh tâm trì”cách Vị Ương cung không xa thì dừng lại cước bộ.
Sâu kín, nàng mở miệng, “Ở trong mắt Đường đại nhân, bản cung nhất định là một nữ nhân xấu xa đúng không? Một lòng muốn làm hoàng hậu, ỷ vào chỗ dựa Chu thái hậu cùng ông nội Thừa tướng, được Hoàng Thượng tuyển làm Thục phi. Kỳ thật, ai cũng đều biết Hoàng Thượng không muốn cho ta tiến cung.”
“… Thục phi nương nương lo nhiều rồi.”
Trên mặt mơ hồ mang theo chút bi thương, lắc đầu, “Bản cung…, ta cũng không lo nhiều. Ta ở trong cung này, sớm hay muộn sẽ có một ngày bị Hoàng Thượng lấy cớ bỏ. Có lẽ là ba thước bạch lăng (ba thước vải trắng, ý nói ban cho treo cổ), cũng có thể là chẫm tửu nhất hồ (một chén rượu độc).”
Ngươi nếu biết rõ phải chết, vì cái gì còn muốn tiến cung?
“Ta… năm nay mới mười sáu tuổi. Từ nhỏ ông nội Thừa tướng cùng cha mẹ liền nói cho ta biết, ngươi trưởng thành là phải tiến cung, bất cứ việc gì cũng không được làm mất nghi thái. Buồn cười ta sinh ra chính là một quân cờ, củng cố thêm thực lực Chu gia. Muốn chạy trốn đều trốn không thoát! Khi ông nội bảo ta tiến cung diện thánh, ta từng trốn nhà đi một lần. Bởi vì ta biết vận mệnh tương lai tiến cung là như thế nào, ai cũng biết vận mệnh nữ tử trong cung rất bi thảm, ta không muốn vào cung a.” Nhìn trăng sáng trong ao, bi ai sâu đậm kia thật không tương xứng với một nữ tử mười sau tuổi.
Nguyên lai Thục phi là nữ tử như thế này, một nữ tử không thể thay đổi vận mệnh của mình. Đường Trì không nói, cũng không biết nên nói như thế nào, hắn trừ bỏ đồng tình cái gì cũng không thể làm được. Tự nhiên,ác cảm đối Chu Thục Vân trong lòng hắn giảm đi không ít.
“Nhưng, khi ta thấy… nam nhân đó.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thục phi xuất hiện biểu tình giống như mộng ảo, “Ta cho tới bây giờ đều chưa gặp qua người nào như hắn. Khi hắn từ xa đi tới, như là thiên nhân từ thiên đình mới hạ phàm, xuất trần bất nhiễm. Hắn ngồi ở chỗ kia, khiến cho chung quanh tất cả đều lạnh nhạt thất sắc, không có bất luận kẻ nào, vật nào có thể sánh bằng hắn. Khi ánh mắt hắn nhìn về phía ta, ta tưởng như tim mình ngừng đập, khi hắn đối ta lộ ra một nụ cười thản nhiên, ta nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là phản bội gia tộc!”
Ta vì cái gì lại cùng nàng có cùng loại cảm giác? Ta đối Thoán… , nàng đối Thoán…
“Khi ta biết hắn phong ta làm Thục phi, lần đầu tiên ta cảm thấy được vào cung là điều hạnh phúc. Đêm đó, hắn đến đây…, hắn cho ta biết cái gì là hỗn loạn thống khổ ngọt ngào. Sau đó hắn đi rồi, không còn tới nữa…” Có gì đó trong suốt hiện ra ở khóe mắt, chảy xuống.
Ngươi vì cái gì phải nói chuyện này với ta? Ngươi hy vọng ta làm gì cho ngươi sao?
Thật lâu, Thục phi lấy ra khăn lụa chấm chấm khóe mắt, quay đầu nhìn về Đường Trì đứng phía xa, mặt mang ngượng ngập nói: “Thực xin lỗi, đã cản đường Đường đại nhân. Bởi vì ta ở trong cung thân phận nhỏ bé, tri tâm cũng không có người để nói. Vốn chỉ là muốn hỏi một chút tình hình Hoàng Thượng gần đây, kết quả…”
Thứ ba, lãnh thổ phía nam, mơ hồ có chiến sự phát sinh. Cai quốc —— Nam Hi quốc sinh ra nhất bang cường đạo thường xuyên quấy rầy dân chúng vùng biên giới thuộc lãnh thổ Đại Á. Theo điều tra, đám cường đạo này hình như là do quốc binh hóa trang. Vân ma tướng quân Âu Dương Phi phụ trách phòng thủ lãnh thổ phía nam vội cấp báo tới triều đình, xin chỉ thị. Thịnh Lẫm đế hạ chỉ “Cho phép đánh! Bắt lấy chứng cớ yêu cầu Cai quốc quốc chủ bồi thường tổn thất cho Đại Á!”. Âu Dương Phi phụng chỉ mà đi, bắt đầu mạnh mẽ đuổi bắt cường đạo, muốn lấy chứng cớ.
Bởi vì trong lòng có điều khó nói, Đường Trì không giống như bình thường qua lại bên người hoàng đế, mà là luôn tìm cơ hội cùng hắn ngăn cách từng bước, không để hắn một mình nhưng cũng không ở một mình cùng hắn, cho dù Hoàng Thượng chủ động tìm hắn, hắn cũng tìmlý do tránh đương kim thiên tử.
Thịnh Lẫm đế anh minh tuấn vĩ cũng bắt đầu cảm thấy Đường Trì đang dần xa lánh mình. Khi hắn phát hiện thị trung lang trước kia hễ gọi là đến, lúc nào cũng tả hữu hầu hạ bên người, không cần hắn mở miệng vẫn có thể hiểu thấu tâm ý hắn, lại đến một ngày tìm khắp nơi không thấy, bởi vì đủ loại chuyện phiền lòng hơn nữa mỗi ngày phải chịu mùi son phấn, hoàng đế trẻ tuổi bạo phát!
“Đường Trì đâu?! Hắn đi đâu! Tìm hắn về đây! Trẫm cần đám phế vật các ngươi làm gì! Cút! Cút hết cho trẫm!” Nắm tấu chương trên long án ném tới phía thái giám đang quỳ trên mặt đất.
Cũng không dám trốn, để mặc tấu chương ném vào người, trong đó người đứng đầu thái giám Lưu công công phụ trách nhân sự xuất nhập cung đình đánh bạo bẩm báo: “Khởi bẩm Thánh Thượng, Đường đại nhân hôm nay đến phiên chức hưu, đã ra khỏi cung.”
“Chức hưu? Ra cung? Ai cho phép! Trẫm không cho phép hắn đã ra khỏi cung?! Thật to gan!” Cơn giận lôi đình lại hừng hực.
“Này… , khởi bẩm Thánh Thượng, theo quy tắc trong cung, ngoại trừ tần phi cung nhân, phụ trách thủ vệ…”
“Câm mồm! Quy tắc là do trẫm định ra! Trẫm muốn thế nào sẽ là như thế! Nghe đây! Bắt đầu từ hôm nay trở đi, phàm là thị trung lang Đường Trì ra cung cùng phủ đều phải có thân ấn của trẫm! Nếu không có phép Trẫm, hắn tuyệt không được ra khỏi cung dù là một bước!” Một chưởng đập lên long án, cung nhân quỳ trên mặt đất sợ tới mức cả người run lên.
“Vâng nô tài tuân chỉ.” Thủ lĩnh thái giám quỳ xuống đất dập đầu.
“Còn đứng ở đây làm gì! Còn không mau tìm Đường Trì về cho trẫm!”
“Vâng…” Đám cung nhân không dám nhiều lời, lập tức đứng dậy lui ra cửa.
Ra ngoài thư phòng, thủ lĩnh thái giám lau mồ hôi, ai, tổ tông ơi! Làm sao mà tìm a? Kinh thành lớn như vậy, ai biết Đường đại nhân đi nơi nào? Ai ——!
Đêm khuya, Đường Trì ở ngoài cung đi lại suốt một ngày trở lại còn không biết cung nhân đã tìm hắn cả ngày. Khi hắn biết Hoàng Thượng đang tìm, mệnh hắn sau khi trở về đi gặp ngay, cũng không biết là chuyện gì, tới ngự thư phòng, nhưng không có ai. Lại chạy đến tẩm điện Vị Ương cung của hoàng đế, vẫn không có ai. Hỏi hạ nhân, cũng nói không biết.
Vừa phân vân không biết Hoàng Thượng có ở chỗ Hiền phi hay Thục phi không, vừa ôm trong tay món đồ mua ở chợ đi về phòng mình. Hắn định cất đồ, rồi sẽ đi tìm kiếm đương kim Thánh Thượng.
Cửa phòng mở ra, đẩy cửa đi vào. Thắp sáng ngọn đèn, đặt vật lên bàn cơm nho nhỏ, suy nghĩ một chút rồi cầm một quyển sách đi vào trong. Loại sách này không nên đặt ở chỗ dễ thấy thì tốt hơn.
“Hoàng Thượng?!”
Người tìm mãi không thấy, lại đang an vị trong phòng hắn, trên giường hắn.
Quyển trung