Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 17 :

Ngày đăng: 15:44 18/04/20


Trời dần về khuya, những bông tuyết bay đầy trời khiến cho không trung bớt đi mấy phần hắc ám, xuyên qua lớp giấy cửa sổ ở phòng trong còn có thể loáng thoáng thấy được đồ vật này nọ.



Đường Trì mở to hai mắt nhìn đỉnh lều, một lần lại một lần tự nhắc bản thân mình, không cần yêu cầu quá phận, không cần tự đi tìm phiền não, không cần đoán trong lòng y rốt cuộc ngươi có bao nhiêu phân lượng, không cần quá tham lam, càng không cần… đố kị.



Chỉ cần trong lòng y nhớ đến ngươi là được rồi, chỉ cần y vẫn tin tưởng vào ngươi là đủ rồi, chỉ cần y còn cần đến ngươi đã tốt lắm rồi. Chỉ cần như vậy là tốt rồi…



Hai mươi ngày , đã hai mươi ngày nay y không hề đặt chân vào căn phòng này. Hôm nay… y sẽ đến sao?



Ngoảnh đầu nhìn về phía cánh cửa kia, ngỡ như chỉ giây lát sau sẽ thấy phiến môn có thể hay không bị đẩy ra, sau đó y đi vào, nói với hắn: Nghe nói ngươi không thoải mái, ta đặc biệt sai người làm một ít cháo thịt đến cho ngươi.



Ha hả… Ha ha… Ha ha ha! Đường Trì nghĩ đến tưởng tượng vừa rồi của mình mà ôm bụng cười to, cười đến gập cả thân người không đứng dậy nổi.



“Chuyện gì vui như vậy? Lại có thể làm cho thị lang trung luôn trầm ổn bình tĩnh của trẫm cười đến mức đó. Nói cho trẫm nghe xem, coi thử có thể cũng làm trẫm cười theo không?”



Tiếng cười véo von đình chỉ. Đường trì ngồi dậy, nhìn về phía thân ảnh mông lung kia, “Hoàng Thượng?”



“Ân. Ngươi đang cười cái gì?” Bóng người tới gần, càng lúc càng rõ ràng.



“Người tới làm gì?” Trong đầu còn chưa kịp nghĩ, miệng đã thốt ra.



“Làm gì? Ngươi với trẫm còn chuyện gì để làm nữa. Ngươi sao lại không đốt bếp lò? Phòng lạnh như thế! Nhanh đem quần áo cởi ra, giúp trẫm ấm áp chút!” Thân thể nhanh chóng trèo lên giường.



Ngươi không phải vì nghe nói ta không khỏe mới đến sao? “… Đêm nay người không tới chỗ Trân phi sao?” Hắn vẫn duy trì bình tĩnh, hỏi.



“Trân Trân còn nhỏ, y hệt một đứa tiểu nha đầu vậy. Trẫm mặc dù thích ở bên nàng nhưng nhìn thấy nàng mềm mại bướng bỉnh như vậy cũng không nỡ. Thấy nàng khóc vì đau, trẫm cũng sẽ đau lòng, ai… Bất quá, tối nay chịu không được, vừa định để nàng hầu hạ, lại thấy dáng vẻ sợ đau của nàng, đành phải dỗ nàng ngủ.”



“Đường trì, tối nay ngươi cần phải hảo hảo hầu hạ trẫm, quả nhân đã nửa tháng rồi không có hảo hảo phát tiết qua. Ngày mai đặc biệt ân chuẩn ngươi không cần vào triều.” Thoán ngoài miệng nói, tay cũng không ngừng động thủ.



Đường Trì cười cười, không giãy dụa cũng không kháng cự, mặc y đùa nghịch.



“Lúc nào bệ hạ muốn “phát tiết”, thần cũng có thể mở hai chân ra hầu hạ. Chính là lần sau người tới, thỉnh nên bỏ chút thời gian tẩy rửa sơ qua.”



Thoán nhíu mày tỏ vẻ mất hứng, “Có ý tứ gì?”



“Người không hy vọng ái phi của mình lại thông qua cơ thể của bản thân mà ngủ với thần chứ?” Thanh âm nghe không ra hỉ nộ.



Thoán muốn tức giận nhưng không hiểu vì sao lại không phát tiết được, một lúc lâu sau “Đường Trì, để trẫm cho ngươi biết đấu võ mồm với trẫm sẽ có kết cục gì! Hừ!”



Đường Trì một bên thừa nhận hành vi thô bạo không có lấy nửa điểm yêu thương mà chỉ đơn thuần mong muốn thỏa mãn dục vọng của y, một bên ở trong đầu dùng chút thanh minh còn sót lại không ngừng cười nhạo chính mình.



Đây là thứ ngươi muốn sao? Đây là “yêu” mà ngươi luôn mong chờ? Ngươi chờ y đến, y đã đến, mang theo hương vị trên người nữ nhân khác, mang theo mồ hôi của nữ nhân khác áp đến trên người ngươi, ở trên cơ thể ngươi phát tiết.




Tinh tế bổ từng mảnh từng mảnh trúc phiến, từ từ uốn ở trong tay thành hình. Đến khi những ngón tay đông cứng vì lạnh, liền nâng cốc lên nhấp mấy ngụm. Buông, mạt mạt miệng, lại tiếp tục hết sức chăm chú bện trúc phiến trong tay.



Đến khi uống hết một vò rượu, vật cũng thành hình.



Lảo đảo lảo đảo đứng dậy, nâng cao vật thể vừa bện được, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nam nhân si ngốc nở nụ cười.



Cúi người cầm lấy vò rượu, đối ánh trăng kính một kính, ngửa đầu uống thêm một ngụm, men say bốc lên cao giọng xướng:



Đông phong lẫm lẫm sầu sát nhân, xuất diệc sầu, nhập diệc sầu.



Vấn thiên hạ nhân, thùy bất hoài ưu.



Tội nghiệt tình cừu, lệnh ngã bạch đầu.



Cung đích đa tiêu phong, tình ý hà tu tu,



Kí ức nhật xu viễn, y sam nhật xu hoãn.



Tâm tư bất năng ngôn, phúc trung thiên bách chiến,



Chiến vị hoàn, tràng kỷ đoạn.



(Dịch:



Gió đông rét mướt sầu chết người, ra cũng sầu, vào cũng sầu



Hỏi người trong thiên hạ, ai người không lo âu



Hận tình yêu nghiệt, lệnh ta bạc đầu



Cung đình thừa bão tố, tình ý là gì đây



Kí ức ngày càng xa, y sam đã nhạt màu



Tâm tư không lời tỏ, trong lòng vạn đấu tranh



Chiến trận chưa hoàn, lòng ta đã đoạn.)



Đường Trì một bên xướng, một bên nghiêng ngả tiêu sái rời khỏi rừng trúc, xoay người ngồi trên lưng ngựa, vỗ vỗ nó, miệng mơ hồ nói: “Mã huynh a mã huynh, hôm nay phải dựa vào… ngươi mang ta về… nhà… Ha hả, phiền toái ngươi ni, ta… tựa hồ đã quên… nhà ở nơi nào…”