Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 22 :

Ngày đăng: 15:44 18/04/20


Thủ lĩnh quân tả cung rời đi không lâu, đương kim thiên tử bỗng nhiên xoay người hướng về cửa sổ bên cạnh thư phòng, cao giọng nói: “Đường Trì, ngươi vào đi! Trẫm biết là ngươi!”



Thật lâu vẫn không thấy động tĩnh.



Nắm chặt tay, rồi lại buông ra, Thoán đứng lên bước đến bên cửa sổ.



Cửa sổ bị mở ra.



Quả nhiên, ngoài cửa sổ có một người. Đôi mắt người này ngây dại, môi cắn chặt, lớp da nơi ấy đang bắt đầu chảy máu.



“Đường Trì, ngươi vào đi!” Thoán hướng đến người này ra lệnh.



Chết lặng rồi sao? Người nam nhân vừa mới gọi Đường Trì một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu, lui về phía sau một bước.



Thở phào một hơi, “Ngươi đến đây lúc nào?” Biểu hiện vẻ mặt đương kim thiên tử lúc này không biết là gì? Áy náy hay là nôn nóng?



“Ta… Ta vẫn là không ngờ.” Giống như trả lời vấn đề của hắn rồi lại như lẩm bẩm điều gì đó, người nam nhân cười buồn, “Ta không nên tới đây, ít nhất như vậy trong giấc mơ ta có thể tự gạt chính mình…”



Vươn cánh tay lên, khuôn mặt lộ ra biểu cảm giống như đang mộng tưởng, “Ta đang nằm mơ… Đúng không? Người ta thường nói trong mơ sẽ xuất hiện người ngày thường hay lo nghĩ nhất… Ta nhất định là đang nằm mơ… Nhất định là như vậy!” Nam nhân xoay người nghiêng ngả lảo đảo bước đi đến nơi nào đó. Vừa đi vừa không ngừng nói: “Ta đang nằm mơ… Ta đang nằm mơ…”



“Đường Trì! Ngươi đứng lại cho trẫm!” Biết gọi y cũng không nghe, Thịnh Lẫm đế lúc này từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đuổi theo bóng dáng Đường Trì đang đi.



Hoàng thượng? Đường đại nhân? Trong cung, bọn thị vệ mở to hai con mắt nhìn. Chỉ thấy Đường đại nhân thi triển khinh công chạy lên phía trước, hoàng thượng người… như thế nào lại đuổi theo phía sau chứ? Đây không phải là diễn kịch chứ? Ách, phải… hỗ trợ sao đây? Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau.



Nơi này là…



Úc Vinh cung! Đường trì như thế nào lại chạy đến nơi đây? Hắn hồ đồ rồi sao? Thoán nhìn theo bóng dáng Đường Trì đang kích động tiến vào trong Úc Vinh cung.



Vừa đến nơi này, bầu không khí kì dị nơi đây khiến cho đương kim thiên tử chán ghét không nói nên lời. Cảnh sắc mỗi nơi thoạt nhìn dường như đều rất quen thuộc, nhưng dù cố tình nhớ lại trong đầu vẫn không hiện lên được gì, giống như… giống cái cảm giác khi hắn nhìn thấy Đường Trì.



Đúng rồi, Đường Trì đâu? Người trốn đi nơi nào rồi?



Nhìn bốn phía xung quanh là một khung cảnh lạnh lẽo, hoang vắng cùng với sự suy tàn, khắp nơi cũng không thấy thân ảnh người nọ.



Trẫm lúc trước hẳn là nên tuân thủ di ngôn của phụ hoàng, đem tòa cung điện này đi thiêu rụi, thật không biết vì cái gì mà lưu lại nó!



Khẽ cau mày đối với quyết định lúc trước của bản thân, Thoán bắt đầu tìm xung quanh bốn phía của cung điện, dò tìm hơi thở của người kia.



Tuy đang vội vàng nhưng Thoán vẫn nghiêng đầu nhìn những tòa giả sơn ( hòn non bộ) phía bên trái. Những tòa giả sơn này chiếm hơn một nửa hoa viên cung điện. Nhìn hình dạng và kết cấu của tòa giả sơn nơi đây thật không khó để đoán được bút tích trên những tòa giả sơn này bao nhiêu tuổi. Chỉ là không biết vì cớ gì mà bây giờ không có người nào ở đây chăm sóc, nên trên những tòa giả sơn này đầy hoa cỏ dại, thoạt nhìn thật sự không tương xứng với phong cảnh hoa lệ nơi hoàng cung.



Bỗng bên trong những tòa giả sơn này truyền ra tiếng hô hấp mỏng manh.



Thoán cẩn thận lắng nghe dò tìm hướng phát ra tiếng. Dạo qua một vòng, nhưng lại không phát hiện có người nào ở nơi này.



Kỳ quái, trẫm rõ ràng nghe thấy thanh âm từ nơi này truyền ra mà. Không tin tưởng, Thoán quay đầu trở lại dò tìm kỹ lưỡng hơn, đồng thời vảnh tai chú ý nghe động tĩnh. Đi đến nơi cần tìm, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu ở bên trong tòa giả sơn kia. Chỉ là, bây giờ hắn chỉ nghe tiếng hô hấp bên trong tòa giả sơn này truyền ra, nhưng lại không tìm thấy nơi phát ra âm thanh.



Trong lòng muốn Đường Trì đi ra, nhưng lại sợ y sẽ lại chạy đi mất. Không cam lòng, Thoán kiểm tra tòa giả sơn này từng tấc một, muốn xem rốt cuộc nó ẩn giấu cơ quan gì bên trong. Một canh giờ qua đi, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra bí mật bên trong tòa giả sơn này – chính là trong tòa giả sơn này có một giả sơn khác. Nếu hắn không nhảy lên đỉnh nhìn, thì chắc tuyệt nhiên không phát hiện ra được.




“Trì, ngươi đói bụng không? Trẫm sai người đưa thiện thực ( đồ ăn) vào.” Thoán đứng dậy đánh gảy câu hỏi của y.



Vào lúc tựa vào người Thoán, trên mặt Đường Trì lộ ra một chút vẻ thống khổ. Nhưng trong nháy mắt khi Thoán quay lưng lại, y đã đem vẻ mặt kia hảo cất giữ. Ta thật muốn quên đi! Chỉ là ngủ đi cũng không thể mang nó ra khỏi tâm trí của ta. Nếu có thể, từ lúc lần đầu tiên ngất đi khi đó ta quên ngươi đi, thì bây giờ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như hôm nay.



Thái độ của hoàng thượng đối với Đường Trì có sự thay đổi, cơ hồ mỗi người đều có thể nhìn ra hắn đối với Đường Trì khác xưa. Đường trì được khôi phục thân phận thủ lĩnh cấm vệ quân. Bề ngoài y vẫn là y như xưa, chỉ là phải có người sáng suốt lắm mới nhìn ra được y so với trước kia càng trở nên trầm mặc.



Thịnh Lẫm đế cũng cảm nhận được sự thay đổi của y. Trước kia thì không bao giờ cự tuyệt hắn, hiện giờ lại tránh né, không cho hắn cơ hội nằm chung giường. Buổi tối đi tìm y, cũng sẽ bị y nói do thân thể không khỏe mà cự tuyệt. Muốn dùng sức mạnh, muốn ra lệnh cho y đáp ứng hắn. chỉ là khi xảy ra sự việc kia, khiến hắn hắn cảm thấy đối với y có tâm lý áy náy. Vì thế cho nên không thể đối với y cường ngạnh quá đáng.



Trong lòng muốn thỏa mãn dục vọng tràn đầy, hắn bây giờ mỗi lần nhìn Đường Trì đều giống như muốn đem y ăn sạch. Phi tần, nữ tử trong cung đều làm cho hắn không hài lòng, trong lòng ao ước muốn có Đường Trì ngày càng mạnh. Dần dần, Thoán càng ngày càng không thể khống chế được bản thân.



Phòng dược, thái y viện.



Đường Trì ngồi dưới đất trợ giúp Phong Thập thu dọn dược vật ( các vị thuốc) lại. Từ lúc y ngủ thiếp đi, tỉnh lại, y lại bắt đầu giống như trước đây đều thường xuyên tới nơi này.



Trò chuyện về bệnh lý và một ít dược vật thông thường, Phong đại phu liền chuyển dần đề tài sang hoàng thượng.



“Trì nhi, ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không thể nói cho sư thúc sao? Có phải hoàng hượng đã làm gì đó với ngươi… phải không?”



Đường Trì ngừng động tác trên tay, khoảng một lúc rồi mới hỏi ngược lại: “Sư thúc không cảm thấy ghét bỏ điệt nhi sao? Không cảm thấy điệt nhi làm ô uế gia phong sao? Không cảm thấy được…”



“Trì nhi!” Ông đặt bàn tay của mình lên đầu gối trái của y, “Không nên nói như vậy, ta biết điệt nhi không phải tự nguyện, chuyện này không oán trách điệt nhi được.”



Đường Trì lắc đầu, tự giễu cợt cười, “Sư thúc đoán sai rồi. Điệt nhi từ đầu tới cuối đều là cam tâm tình nguyện, hơn nữa người sinh lòng yêu thương trước là điệt nhi, không phải hoàng thượng. Hắn ngủ với điệt nhi, chẳng qua là do điệt nhi đáp ứng làm thỏa mãn nhu cầu của hắn thôi. Cho tới bây giờ, mọi sự lạc lối này, tất cả đều là do điệt nhi tự tìm đến.”



“Sư thúc, người muốn mắng thì cứ mắng, như vậy tốt hơn. Điệt nhi… đã không còn mặt mũi trở về gặp sư phụ nữa rồi.” Điềm tĩnh, đây là lần đầu tiên, y bộc lộ tâm sự cho người khác nghe những tội lỗi trong lòng y.



Đưa tay về, Phong Thập sửng sốt. Ông vẫn tưởng là hoàng thượng bắt buộc Đường Trì, nên Đường Trì vì ngu trung ( ngu ngốc trung thành) mới tiếp nhận. Không nghĩ tới…



“Ngày ấy, điệt nhi nghe lén được hắn chưa từng có tín nhiệm điệt nhi. Với hắn mà nói, điệt nhi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Muốn vứt đi thì vứt, muốn giữ lại thì cho giữ lại.”



“Điệt nhi cứ ngỡ hắn cho dù không có tình cảm với điệt nhi, nhưng ít nhất trong hết thảy mọi người, người hắn tín nhiệm nhất phải là điệt nhi. Điệt nhi không màn trung nghĩa liêm sỉ, bịt tai, ngậm miệng ở lại bên cạnh hắn. Đơn giản điệt nhi nghĩ rằng chỉ có mình mới là tri kỷ thật sự của hắn, chỉ có mình mới không phản bội hắn, nghĩ rằng… hắn cần điệt nhi. Điệt nhi muốn bảo hộ hắn.” Nhặt lên một nhánh dược thảo dài mảnh ở trên mặt đất, chậm rãi quấn lại trong tay.



“Nhưng tất cả những gì điệt nhi nghĩ… Có lẽ trong mắt hắn, điệt nhi từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là một kẻ thấp hèn cam chịu, một nô tài tùy thời có thể giang hai chân ra hầu hạ hắn… mà thôi.”



“Trì nhi, đừng nói bản thân mình như vậy.” Phong Thập lòng đau nhói. Trì nhi, ngươi làm sao có thể nhẫn được cho tới bây giờ! “Ta không muốn bình phẩm hành vi của ngươi, cũng không muốn biết tình cảm của ngươi đối với hoàng thượng. Ta chỉ biết là, ngươi là điệt nhi đáng yêu của ta, là đệ tử được sư huynh ta yêu quý nhất, ta và sư phụ ngươi cũng không muốn nhìn thấy tâm của ngươi bị tổn thương.”



“Đi thôi, rời khỏi hoàng cung đi, đi tìm sư phụ đang chu du thiên hạ của ngươi đi. Ngươi không nhớ mong ước trước đây của ngươi sao? Đó là có thể cùng sư phụ ngươi cùng nhau vân du khắp chân trời bốn phương sao? Ngươi không nhớ ngươi nói ngươi phải biên soạn ra một quyển dược thư hoàn thiện nhất sao? Đi thôi, rời xa hoàng thượng đi, rời khỏi cái nơi khiến tâm ngươi không thoải mái, ra ngoài mà lại bản thân một lần nữa.”



Đường Trì giơ tay lên chỉ, “Sư thúc, người xem, đây chính là ta. Đem bản thân mình quấn quanh lại, điệt nhi biết rõ bản thân sẽ bị quấn chặt thành như thế nào, nhưng diệt nhi vẫn làm.” Dùng sức kéo đứt sợi dược thạo quấn trong tay, rồi ném nó đi.



“Điệt nhi sẽ đi, nhưng không phải hiện tại. Hắn đối với điệt nhi bất nhân, điệt nhi không thể đối với hắn bất nghĩa. Hiện tại, ở bên cạnh hắn có rất nhiều địch nhân như hổ rình mồi, bên trong cũng có gian tế, điệt nhi hiện tại muốn cũng không thể ly khai. Chờ sau khi mọi chuyện được xử lý, chờ khi hắn ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế, điệt nhi sẽ rời khỏi hoàng cung, chọn… quên hắn. Kết thúc chuyện tình cảm không đến nơi đến chốn này đi.”



“Điệt nhi đã thưởng thức hết cái gì gọi là tư vị đau lòng muốn chết, mấy ngày còn lại này cho dù có đau, cũng sẽ không làm tổn thương điệt nhi được nữa.”



Ai, Trì nhi, hài tử ngốc, tới lúc đó hy vọng ngươi thật có thể buông tay hết thảy, xa chạy cao bay.