Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ
Chương 31 :
Ngày đăng: 15:45 18/04/20
Thịnh Lẫm năm thứ tư, tháng tư, biết được Tây Lưu, Nam Hi hai nước âm thầm qua lại, muốn kéo dài thời gian chia cắt biên giới phía nam Đại Á chiếm mỏ vàng Hà Thai của Thịnh Lẫm đế, bắt đầu tiến hành phân chia hai nước, chiến tranh tiêu diệt từng bộ phận.
Học tập Nam Hi quốc, Thoán đem công chúa Nam Thanh gả cho nước láng giềng mang nặng thâm thù với Tây Lưu quốc là Đại Uyên, cùng quốc chủ nước đó kí kết mật nghị phân chia Tây Lưu.
Tháng sáu ngày hai mươi mốt, Đại Á hoàng triều lấy cớ Tây Lưu dựa vào cường thế chiếm đoạt mỏ vàng Hà Thai để phát động công kích Tây Lưu. Đồng thời, Ðại Uyên cũng đối với Tây Lưu hạ chiến thư. Tây Lưu nhất thời phúc bối thụ địch (trước sau đều có địch), liền khẩn cấp yêu cầu Nam Hi hỗ trỡ. Nam Hi chớp lấy cơ hội này, mộng tưởng thời cơ thâu tóm Đại Á đã tới, bỏ mặc Tây Lưu tự thân đem quân gây chiến với Đại Á.
Ngay ngày đầu tiên Nam Hi quốc xuất binh, Đại Á bỗng nhiên thu hồi quân chủ lực công kích Tây Lưu, quay đầu tiến công Nam Hi.
Tháng sáu ngày hai mươi bảy, Thịnh Lẫm đế lại ngự giá thân chinh, dẫn dắt ba mươi vạn đại quân tiến đánh biên giới Nam Hi.
Trận này trong lịch sử Đại Á gọi là hoàng kim chi chiến (cuộc chiến hoàng kim), chiến dịch sau khi hoàn tất mang lại bước nhảy vọt đáng kể cho kinh tế quân sự Đại Á , hết thảy chỉ trong tám tháng, đều bởi Thịnh Lẫm đế đích thân đảm nhận cương vị đại soái chỉ huy chiến đấu. Kinh thành thì có Thư vương tọa trấn, Đỗ Uyên phụ tá.
Sau ba tháng tiến hành chiến dịch, Nam Hi quốc hoàn toàn bị công phá. Vào cuối mùa thu tháng chín, Hoàng Phủ thoán chiếm được Nam Hi, xử tử toàn bộ hoàng tộc Nam Hi, đem toàn bộ trực hệ hoàng tộc lưu đày ngoại quốc. Để cho Vân Ma tướng quân đóng quân ở Nam Hi, hoàng đế không nán lại lâu, lập tức mang binh đánh Tây Lưu.
Tây Lưu lúc này lưỡng đầu thọ địch, cân nhắc lợi hại, quyết định tạm quy phục Đại Á cường thế, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng quân. Thịnh Lẫm đế hiểu được liền cự tuyệt trân phẩm tiến cống Tây Lưu dâng lên.
Ngay lúc phòng tuyến Tây Lưu tan vỡ dưới sự công kích mạnh mẽ của lưỡng quốc, giờ khắc mà thủ lĩnh Đại Á, Ðại Uyên tương hội tại ngoại thành thủ phủ Tây Lưu. Đột nhiên xuất hiện một ám tiễn bắn ra từ trong quân Đại Uyên , mục tiêu nhắm thẳng vào quốc quân Đại Á Hoàng Phủ Thoán!
Sự tình xảy ra đột ngột, Thoán mắt thấy tiễn phi gần trước mắt, mặc dù cơ thể phản xạ, tránh được vị trí trái tim, nhưng xui xẻo thay ám tiễn vẫn trúng chỗ hiểm, toán quân binh đi theo thất kinh lập tức bao vây hộ giá.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ðại Uyên thấy chủ soái đối phương bị trúng tiễn, dồn sức tiến công khiến quân Đại Á không kịp đề phòng!
Quân đội Đại Á vốn vừa trải qua trường kì chinh chiến nên vô cùng mệt mỏi, hơn nữa công phá Tây Lưu không lâu, cho rằng chiến tranh đã chấm dứt nên lơi là, quân liên minh đột nhiên phản công, làm cho quân đội quân đội Đại Á không kịp hình thành trận thế đối kháng, nhất thời cước bộ rối loạn.
Thịnh Lẫm đế Hoàng Phủ Thoán thấy tình hình như vậy, đẩy quân binh bảo hộ ra, hét lớn một tiếng, đưa tay ra sau hít một hơi thật sâu liền rút mũi tên ở bả vai ra, vận toàn bộ công lực phóng mũi tên về phía quốc chủ quân địch.
Quân chủ Ðại Uyên kêu thảm một tiếng liền lập tức ngã xuống, Thoán bất chấp bả vai trọng thương, rút bảo kiếm tùy thân ra, chỉ huy đội quân hợp thành trận thế công thủ.
Đội quân Đại Á không hổ danh huấn luyện, mặc dù nhất thời bối rối, chứng kiến chủ soái khí thế huy hoàng, thụ thương nhưng vẫn có thể đánh bại quân chủđối địch, ngay tức khắc liền phấn khích, nháy mắt khôi phục sinh khí, theo các tướng sĩ chỉ huy lập tức ổn định hàng lối, quay đầu phản công Đại Uyên quốc tráo trở.
Ðại Uyên quốc mặc dù đã lập hảo sách lược (kế hoạch tốt), nhưng thấy quốc chủ sinh tử không rõ, Đại Á lại đang khôi phục sinh khí, hiểu rõ thời điểm công kích tốt nhất đã qua, tướng quân đại diện quyết định dứt khoát, không mảy may do dự, lập tức bảo hộ quốc chủ rất nhanh lui về đại doanh bên mình.
Thịnh Lẫm đế cũng không thừa cơ truy kích, thấy quân đội Ðại Uyên lui về đại doanh, lúc này cũng phát lệnh thu binh lui về đóng quân trong đại doanh.
Hai quân ở ngoài thành thủ phủ Tây Lưu triển khai trận thế đương đầu.
“Khá lắm Ðại Uyên! Con mẹ nó! Dám dở trò lưu manh này!”
“Con bà nó! Hắn muốn làm gì! Chiếm được một nửa Tây Lưu còn không biết đủ, lại còn muốn nhân cơ hội chiếm luôn hoàng triều Đại Á sao? Ta khinh! Hắn tưởng mọi thứ đều đảo ngược sao! Chờkhi xuất chiến, xem lão tử không đem cổ con cháu Ðại Uyên làm đồ nhắm rượu !”
“Ðại Uyên này cũng quá mức âm hiểm, may mắn hoàng…”
Không để ý tới những lời chửi rủa, vừa mới tiến vào đại bản doanh, Thịnh Lẫm đế thần sắc lạnh lùng cởi bỏ mũ giáp, đối với một trong những chủ tướng bên cạnh là Lý tướng quân Lý Uy mà phân phó một câu: “Sau này quyền chỉ huy tạm chuyển cho ngươi giữ.” Dứt lời, vụt một cái thân mình lập tức ngã xuống mặt đất phía trước.
“Hoàng Thượng!”
“Bệ hạ!” Chúng tướng kinh hãi!
Trương Lương Thủ nhanh tay đỡ được thân thể đang đổ xuống của Thịnh Lẫm đế, giương miệng quát gọi.
“Hoàng thượng, thái y bảo nô tài ba canh giờ kêu ngài uống một lần, đây là dược nước, xin cho nô tài hầu hạ ngài.” Thái giám đi theo nói xong, cẩn thận đệm đầu của hoàng đế cho dễ uống thuốc.
Thoán không tình nguyện mở mặt, mở mối cố hết sức nói: “Đi gọi… Đương Trì, gọi… đến.”
Thái giám đi theo sửng sốt, “Hoàng thượng, Đường đại nhân… Đường đại nhân hắn… Cái này, hoàng thượng…”
“…Cút!” Nghiêng đầu.
“Dạ! Nô tài cút đây, cút đây!” Thái giám luôn miệng lui ra, vội vàng đi gọi Phong thái y. Ai, hoàng thượng cũng đã tổn thương đến hồ đồ, còn không chịu uống thuốc, vậy phải làm sao bây giờ!
Trì, ngươi lại bảo đám thái giám đến hầu hạ trẫm! Hôm nay ngươi lại chạy ra khỏi cung sao? Trở về nếu ngươi dám uống say khướt, xem trẫm có ném ngươi vào hồ nước hay không!
Thời giang trôi đi, sức khỏe của Thịnh Lẫm đế cũng càng ngày càng kém, vài ngày đầu còn có lúc mở mắt, sau đó, hỗn loạn, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ.
Phong thái y không dám rời khỏi hoàng đế, ngày đêm chờ trong trướng của hoàng đế, lúc nào cũng chú ý đến biến hóa trên thân của y.
Đường Trì! Trẫm hận ngươi! Hận ngươi có biết hay không! Hét lên, rút đai lưng tương ngọc trên người, quất xuống nam tử đã co người!
Vì sao muốn gạt trẫm! Vì sao!
Vì sao làm cho trẫm tin ngươi, mới để cho trẫm biết ngươi lừa trẫm! Một đã, hung hăng đá vào bụng đối phương. Nhìn nam tử thống khổ cuộn tròn người, nghe hắn phát tiếng rên.
Vứt bỏ đai lưng trong tay, kéo nam tử lên giường. Ngươi không phải muốn cùng ngủ với trẫm sao? Ngươi đã biết trẫm là gì của ngươi còn muốn ngủ với trẫm sao! Được! Như ngươi mong muốn! Nếu ngươi dám khóc một tiếng cho trẫm…
Tha ta, Thoán Thoán, tha ta đi! Van cầu ngươi, giết ta đi!
Thoán Thoán, khanh khách, ta tìm được ngươi rồi!
Khanh khách! Không được! Không tính, lần này không tính! Lại đi!
Thoán Thoán, Thoán Thoán, ngươi xem, trên áo choàng của hoàng thượng có thiêu thân…
Phù! Khanh khách! Hai đứa trẻ ở sau hòn non bộ che miệng cười trộm.
Bệ hạ, hôm nay Hoàng lão trình tấu sớ, thần cho rằng có lý…
Bệ hạ, sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.
Ngươi có biết chuyện Ngưu Lang Vhức Nữ không? Ngươi có biết trong chuyện xưa ai yêu Ngưu Lang nhất không?
…Đúng, hắn là súc sinh… hắn biết mình là súc sinh, biết mình không xứng với Ngưu Lang… Biết Ngưu Lang vĩnh viễn cũng không thể yêu hắn…
…Công cụ sao?… Chỉ là một công cụ sao? Ha hả… Vì sao lại đau như vậy… Rõ ràng đã không còn… Vì sao còn có thể đau đớn như vậy… Ha hả…
Trì, Trì, đừng rời khỏi trẫm, đừng rời khỏi ta, van ngươi, đừng đi, trở về đi, trở về bên cạnh ta, cầu ngươi…
Thịnh Lẫm đế đến mức nguy hiểm nhất, y bắt đầu phát sốt, tích thủy không thể vào.