Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 4 :

Ngày đăng: 15:44 18/04/20


So với đại hoàng tử và nhị hoàng tử, Tiểu Tứ hoàng tửHoàng Phủ Nguyên tuy nói là tới tham gia cuộc săn bắn không bằng nói là đến góp vui. Cưỡi Tiểu Mãchạy loạn, thấy cáo đuổi cáo, thấy thỏ theo thỏ. Hết trò để làm lại cầm tiểu cung bắn vào mông ngựa của đại hoàng tử, chơi vui chết đi được.



Tam hoàng tửHoàng Phủ Dũcũng không để tâm đến ngôi vị hoàng đế, đối kết quả săn bắncũng không coi trọng. Trong cuộc săn bắn lần này điều hắn quan tâm nhất chính là bảo bối Tứ đệ do đó luôn cưỡi ngựa theo sát tứ hoàng tử. Thấy tứ đệ bắn trộm tên vào mông ngựa của đại hoàng tử, hắn nghĩ thầm rằng dù sao cũng bắn không đến, nên cũng không ngăn cản mặc hắn đi chơi đùa giỡn (anh công này chìu pé thụ ghê)



Ngược lại hoàn toàn với tam, tứ hoàng tử, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử lại cạnh tranh vô cùng gay gắt. Hiện tại trên ngựa của hai người đều mang không ít con mồi săn được, thoạt nhìn không thể phân biệt được ai hơn ai.



Còn nửa canh giờ nữa cuộc đi săn kết thúc, đột nhiên Hoàng Phủ Thoán lại nhắm vàomột con bạch điêu trưởng thành. Muốn dùng con bạch điêu hiếm thấy này làm con mồi cuối cùng kết thúc cuộc săn (anh thich chơi trội a)



Bạch điêuthân hình linh hoạt, giống như biết có ngườisăn nó, đông lủi tây trốn, lẩn vào trong bụi cỏ khô bên triền núi, khiến cho Hoàng Phủ Thoán ở phía sau vây bắt nó vô cùng khó khăn. Thời gian rất nhanhtrôi qua, Thoán tuy thấy vậy nhưng vẫn quyết không từ bỏ con bạch điêu.



Không nghĩ tới trường hợp được nhìn thấy bộ dáng trẻ con này của Thoán Thoán , Đường Trì mỉm cười.



Thoán trong lòng vui mừng vì thấy tuyết rơi không nhiều, nếu không bạch điêu chui vào trong tuyết, chỉ cần nó bất động là khó có thể nhận ra. Đối người bên cạnh vẫy tay, ý muốn bảo Đường Trì lại gần.



“Điện hạ.” Đường Trì đưa ngựa tới gần.



“Hừ, nhẹ giọng thôi. Ngươi có thấy con bạch điêu kia không? Ta muốn bắt sống nó! Ngươi đi vào bên trongbụi cỏ dọa nó, bắt nó bay đến lùm cây bên kia. Nó một khi tiến vào lùm cây liền không thể tự do hoạt động, hơn nữa với tính tình của nó, chỉ cần ta bắt được thân ảnh nó khẳng định nó chạy không xong !”Thán Thoán nhỏ giọng phân phó.



“Vâng, thuộc hạ hiểu.” Đường Trì cười, dựa theo phân phó tới gần bạch điêu đuổi nó đi ra.



Hoàng Phủ Thoán đã lên trên sườn núi đợi sẵn để bắt bạch điêu, từ dưới mặt đất có thể thấy rõ thân ảnh của hắn trên lưng ngựa.



Đường Trì suy nghĩ một chút, từ cái túi bên người lấy ra một cái tiểu bình sứ, đổ ra một chútbột phấnmàu đen bỏ trong lòng bàn tay, sau đó đem hoà vào nước rồi đổ hỗn hợp đó lên bụi cỏ bên cạnh mình.



Bạch điêu kia lúc trước còn ở bụi cỏ không chịu bay lên sườn núi,khi Đường Trì ở trên lá cây đồ dược xong bị đuổi dần đến bụi cây bên triền núi. Đột nhiên, Đường Trì dừng ngựa lại , quay đầu nhìn xung quanh. Nhiều năm sống trong núi đã luyện cho hắn một trực giác nhạy bén, hắn cảm thấy trong không khí có một tia bất ổn…



Thoán Thoán lần này nhìn rõ đượcbóng dáng bạch điêu , rút ra một mũi tên trên đầu có quấn vải, lắp vào cung tên rồi chậm rãi di chuyển hướng cung theo thân ảnh di chuyển của con vật. Bạch điêu đúng như Thoán mong muốn đã trốn ở đỉnh của lùm cây. Cung tên được nâng lên nam nhân chăm chú quan sát bóng trắng kia.



Điểm màu trắng dừng lại, mục tiêu xác định. Hảo, chính là hiện tại! Thoán lập tức nhắm vào điểm đó bắn tới! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Ngay khi hắn vừa mới bắn tên ra, đồng thời, một thân ảnh ở ngay phía sau lưng hắn !



Cảm thấy kình phongnhưng không kịp phản ứng, đối phương thật sự quá nhanh! Thoán bị đối phươngmạnh mẽ lao tới.



Hai người đang ngã khỏi thân ngựa.



Vừa chạm đất , Nhị hoàng tử đã kịp phản ứng lại xoay người ra chưởng!



“Điện hạ…” Đương thấy rõ đối phương chính là thị vệ của hắn miệng đầy máu tươi, hắn đã biết có chỗ nào không đúng, nhanh chóng hướng chưởng lực ra chỗ khác nhưng căn bản vẫn là không kịp. Đường Trì đã bịmột phần chưởng đánh trúng.



“Ngô… !” Đường Trì bị đánh cho thân thể lật sấp, nằm ngã xuống đất.



Ánh mắtHoàng Phủ Thoánchăm chú nhìn vào lưng hắn. Nơi đó, rõ ràng đang cắm mộtmũi tên!



Nhị hoàng tử tức thì hiểu được cái gì đã xảy ra. Trong lòng kích động, một phen ôm lấy người đang nằm trên mặt đất, trầm giọng nói: “Đường Trì, mau mở mắt ra! Ta hiện tại giúp ngươi chữa thương, ngươi cố chịu một chút!”



Chậm rãi mở hai tròng mắt, lộ ra một tia mỉm cười, “… Điện hạ, chú ý… Bốn phía. Thuộc hạ… Không có việc gì. Người đi trước đem con mồi trở về…Cẩn thận…Ám toán…”



“Câm miệng! Ta không cho phép ngươi có gì bất trắc, ta lập tứcđem ngươi đưa đến chỗ thái y…”



“Điện hạ… , chúc… Ta biết y thuật , biết tự… mình tình huống như… gì, này không tính… trọng thương, ngươi đi trước…” Đường Trì dùng một ngụm nguyên khí cuối cùng buộc không cho chính mình té xỉu.”Đãđến… nông nỗi…này, người… không thể thua!… Điện hạ… cầu người…”




Ba chén nước trà xong, tinh thần Đường Trì cũng tỉnh táo. Thanh thanh yết hầu, nhịn không được hỏi: “Điện hạ, kết quả săn bắn như thế nào?”



“Ngươi còn chưa hồi phục vết thương. Nếu có thể, ta thật muốn cho ngươi xem nét mặt của Hoàng Phủ Nhật ngay lúc đó!” Thoán như bạn bè, thả lỏng thân thể tự nhiên tùy ý cùng Đường Trì tán gẫu.



Đôi mắt Hoàng Phủ thoán hiện tại đối với nam tử trên giường đã hoàn toàn buông cảnh giác, hơn nữa lần đầu tiên cảm thấy ở bên cạnh người này lại có một cảm giác an tâm khó lý giải, thế nên khiến hắn cứ nói ra những ý niệm trong đầu mà không suy nghĩ gì.



Có lẽ có thể nói với người kia những điều không thể nói với người khác…



Cảm giác nhạy cảm được Thoán rộng mở tâm tình với mình, Đường Trì vừa thấy được an ủi lại vừa vui vẻ.



“Chúc mừng điện hạ! Nhưng Hoàng Thượng nói săn bắn xong sẽ công bố đề thi tiếp theo, đề thi kia phải… ?”



“Đã chấm dứt.”



“Úc? Nhanh như vậy?”



“Ngày kế phụ hoàng khó có thể lâm triều. Lâm triều để bốn người chúng ta ở Thập Tự nội viết ra chính sách trị quốc, sau đó tuyên bố trước điện.”



“Kết quả phải… ? Điện hạ người nói chính là?” Hơi hơi nhìn ra trên mặt Thoán vừa mới mười bảy tuổi có một chút mất hứng, đoán rằng có thể hay không là đáp án của hắn làm cho đương kim Thánh Thượng không hài lòng.



“Kết quả phụ hoàng chưa nói, để các đại thần cùng nhau bình luận. Sau đó có thể nghĩ, kết quả bình luận một phân thành hai. Ngươi cũng biết, hiện tại trong triều quyền lực phân thành hai phái?” Nhị hoàng tử cởi giày, cũng khoanh chân ngồi trên giường.



Gật gật đầu, đem thân mình lùi vào trong một chút, để đối phương được ngồi thoải mái.



“Ngày đó đề sách trị quốc, Hoàng Phủ Nhật viết: mở rộng quốc thổ, lập uy hậu thế. Lão Tam Hoàng Phủ Dũ viết: lấy nhân trị quốc, vạn dân làm trọng. Tiểu Tứ tử nói thẳng hắn không nghĩ đến việc hoàng đế. Đường trì, ngươi cho rằng ta sẽ nói cái gì?” Vẻ mặt thú vị hưng hưng.



” Trị quốc chi sách của Điện hạ… , ân…” Tự hỏimột phen, “Lấy tác phong làm việc của điện hạ mà xét, đại khái sẽ là mở rộng quốc thổ quốc nội phong phú trước, đợi dân phú mã cường mới có thể nói đến lo lắng mở rộng quốc thổ. Hơn nữa điện hạ khẳng định không muốn làm con rối của người khác, trở thành hoàng đế xong hẳn là sẽ đem thực quyền thu hồi trong tay trước. Về phần đối dân… , người sẽ bình nội loạn trước, sau đó chỉnh lại quan liêu, cuối cùng giảm thuế. Bất quá, hiện giờ Đại á hoàng triều nơi nơi đều là nhân tố bất an, nếu điện hạ trở thành hoàng đế, đại khái sẽ dứt khoát trọng chỉnh hẳn hoi một phen. Nhưng hiển nhiên sự tình không phải dễ dàng như vậy… , điện hạ, không biết thuộc hạ đoán có đúng không?”



Đường Trì không có chút giấu diếm, nhất ngũ nhất thập nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Hắn không ngại cũng không sợ Thoán sẽ vì vậy mà đề phòng hoặc hại hắn, hắn tin tưởng Thoán chính là đế vương trời sinh, người ý chí thiên hạ nếu nghi kỵ người khác, như vậy cuối cùng nghênh đón hắn cũng chỉ là thất bại mà thôi.



Nhìn thủ hạ này thật sâu, Hoàng Phủ Thoán đột nhiên nghĩ: có lẽ thế gian này người hiểu ta nhất nói không chừng chính là nam nhân tên gọi Đường Trì này. Ta có hắn tương trợ, cũng coi như thiên ý chăng?



“Ngươi không phải là người nói dối, phải không?”



Không rõ ý tứ của hắn, ngẩng đầu nhìn đối phương.



“Về sau cũng không được nói dối ta, bên người một người cầm quyền khẳng định sẽ có không ít tiểu nhân. Dù ở giữa một đống lớn nịnh nọt, ta cũng muốn nghe được lời nói chân chính. Ta cần ngươi! Ngươi phải thề, về sau tuyệt đối không nói dối ta!”



Giấu diếm có tính nói dối không? Do dự một chút, nghiêm mặt nói: “Điện hạ, thuộc hạ có lẽ không thể cam đoan tuyệt đối không nói dối người, nhưng là ta có thể thề, về sau chỉ là lời là ta nói với người, tuyệt đối không nói dối!”



“Hảo!”



Thân thể Đường Trì từ từ khôi phục, chờ khi thái y xác định hắn đã khỏi hẳn, Trương Lương Thủ rời hoàng cung trở lại hoàng tử cư, Đường Trì lại làm thị vệ bên người Hoàng Phủ Thoán như trước, ngày đêm đi theo hắn.



Theo Thoán cùng Đường Trì hai người phân tích, bọn họ cho rằng Phụng Thực đế sở dĩ không có tuyên bố kết quả vòng thi thứ hai, là vì phòng ngừa Đại hoàng tử biết chính mình đã mất hi vọng thắng, có lẽ sẽ bí quá hoá liều dùng vũ lực đoạt cung. Bảo trì cục diện hòa bình hai bên, có thể tạm thời ổn định những người liên can đến đại hoàng tử.



Hiện tại thắng bại tất cả chỉ còn chờ vào ý kiến của nhị vị hoàng tử !