[Dịch] Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm (Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương)

Chương 225 : Các thế lực lớn.

Ngày đăng: 03:36 28/08/19

“Không biết, Trương Kinh An không tiết lộ thêm.” Hàn Dục trả lời, “Có điều, người của tớ báo lại hôm nay cậu ta sẽ đích thân đi thăm viếng người đó.” Hàn Dục tự nhiên lấy quân bài vừa được đặt xuống mặt bàn, tay vê cằm cười nói. “Tớ rất muốn biết, nếu tên yêu nghiệt kia thực sự tham gia vào thế lực của Trương Kinh An, thì cái thế lực của học viện đồng quân trung tâm Doha đó sẽ do ai làm người đứng đầu đây?” Cậu thanh niên có gương mặt phổ thông cười lạnh: “Trương Kinh An chỉ là một tên bỏ đi! Nếu người nọ thực sự mạnh như lời cậu ta nói, chắc chắn cậu ta không áp chế nổi đối phương.” Anh ta nhìn mấy quân bài trên bàn, “Lượt này tớ bỏ! Triệu Thuân, đến phiên cậu.” Triệu Thuân liếc qua bài trong tay mình, cũng lắc đầu tỏ ý bỏ bài, đến lượt của Lý Lan Phong. Lý Lan Phong rút trong tập bài của mình ra một quân: “Chưa biết chắc được, có thể cậu ta nguyện ý đảm nhiệm vị trí phó đội trưởng thì sao…” Cậu thanh niên có gương mặt phổ thông liếc mắt nhìn sang, hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng Trương Kinh An là kẻ dễ dâng đồ trong tay lên cho người khác như vậy à?” Lý Lan Phong khép bài, trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó dùng vẻ mặt bội phục, nói: “Vệ Quý, xem ra cậu cũng rất hiểu Trương Kinh An đấy!” Vệ quý hơi nhếch miệng cười, tựa hồ rất hưởng thụ lời khen của Lý Lan Phong: “Đấu qua đấu lại với cậu ta bốn năm, điểm ấy mà còn không biết thì tớ có tư cách ngồi ở đây với các cậu sao?” Hàn Dục mỉm cười, bốn người bọn họ tuy ở các tinh cầu khác nhau nhưng lại vào trường quân giáo cùng một lúc, để đối kháng với thế lực của Doha, bọn họ đã phải hợp lực cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, cho đến bây giờ mới có thể dẫm đạp được thế lực Doha dưới chân mình, phải nói công sức của họ bỏ ra không hề nhỏ. Hàn Dục nói: “Thế cho nên chúng ta phải tiếp tục hợp tác, không cho Trương Kinh An kia tìm được cơ hội tác quai tác quái.” Triệu Thuân nhún vai: “Mấy chuyện họp hành bàn bạc đừng có tìm tớ, nếu phải khai chiến cứ nói trước với tớ một tiếng là được.” Vệ Quý liếc nhìn Triệu Thuân: “Bọn tôi cũng chẳng trông cậy cậu bày được cái mưu kế gì, cứ phụ trách đánh đấm là được.” Triệu Thuân trừng mắt, đang muốn cãi lại thì Lý Lan Phong mở miệng hòa giải: “Triệu Thuân là người điều khiển cơ giáp mạnh nhất trong chúng ta, không gọi cậu ấy đi đánh thì còn gọi ai, đúng không?” Nói xong ném tới Triệu Thuân một ánh nhìn bội phục làm lửa giận của cậu ta nhanh chóng biến mất. Triệu Thuân vỗ ngực tự hào: “Yên tâm, chuyện đánh nhau cứ giao cho tớ!” Hàn Dục và Vệ Quý liếc nhanh qua Lý Lan Phong, đáy mắt thoáng xuất hiện một chút kiêng kỵ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh tự nhiên như cũ. Lý Lan Phong dường như không phát hiện ra sự biến hóa trong mắt của hai người này, anh vẫn mỉm cười ấm áp nhìn Hàn Dục và Vệ Quý, hỏi: “Còn tiếp tục nữa không?” Hàn Dục ném tập bài trong tay xuống mặt bàn, làm tư thế duỗi người cho đỡ mỏi rồi đứng lên: “Thôi, đừng đánh nữa, trong lúc chưa làm rõ chuyện của Trương Kinh An, tớ không có tâm trạng ngồi đây đánh bài.” Cách đó không xa có một nhóm quân giáo sinh đang nói chuyện rôm rả, một người trong số họ thấy Hàn Dục đứng lên bèn chạy nhanh tới: “Đội trưởng?” Hàn Dục nói với đội viên của mình: “Về thôi!” “Về nhanh vậy? Có việc gì ư?” Vệ Quý nhíu mày cũng đứng lên. Tuy anh ta vẫn chưa muốn rời khỏi đây nhưng nếu Hàn Dục đi thì anh ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Hàn Dục mỉm cười: “Tớ phải về sắp xếp một vài người theo dõi mọi cử động của Trương Kinh An… để xem cái tên yêu nghiệt được cậu ta khâm phục mạnh đến mức nào, tớ cũng không muốn thế lực của học viện đồng quân trung tâm Doha quật khởi lại đâu!” Vất vả lắm bọn họ mới chèn ép được thế lực của Doha, Hàn Dục tất nhiên không muốn nhường vị trí thứ ba cho người khác. Vệ Quý gật đầu: “Tôi đi cùng với cậu!” Các đội viên của Vệ Quý cũng đã chạy tới, hai người mang theo đội viên của mình nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự. Thấy bóng dáng bọn họ biến mất trong tầm mắt, lúc này Triệu Thuân mới tức giận ném tập bài trong tay xuống: “Mẹ kiếp, chúng nó coi tớ là tay đấm đấy à?” Lý Lan Phong cũng bỏ mấy quân bài trong tay mình xuống, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười nhẹ: “Nếu đã hợp tác với nhau tất nhiên phải bỏ ra một ít tiền vốn, chút sức lực này vẫn nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta là được rồi.” Triệu Thuân nghiêng đầu làm động tác giãn cơ cổ, sau đó hơi doãi cơ thể có phần cứng ngắc của mình, miệng lẩm bẩm: “Thật không biết lúc trước sao cậu lại muốn hợp tác với bọn họ, hợp tác với đám đứng nhất, đừng nhì chẳng phải tốt hơn sao?” Lý Lan Phong lắc đầu: “Hợp tác với thế lực đứng thứ nhất và thứ nhì chưa chắc chúng ta đã có quyền được nói ra ý kiến, lúc đó chỉ có thể trở thành tay chân của bọn họ thôi. Còn hợp tác với bọn Hàn Dục, để bảo toàn vị trí thứ ba, họ sẽ phải nể trọng chúng ta, lời nói phải có trọng lượng thì chúng ta mới đứng vững được ở trường quân giáo này.” Triệu Thuân biết Lý Lan Phong nói không sai nhưng vẫn lo âu: “Nhưng dường như bọn họ bắt đầu kiêng kỵ cậu rồi.” Lý Lan Phong cười: “Không sao, tớ đây chỉ có một người, cho dù muốn kiêng kỵ cũng chẳng làm gì tớ được, chỉ cần cậu đừng biểu hiện quá thân cận với tớ là được.” Triệu Thuân hừ lạnh: “Cậu bảo tớ giả vờ làm một tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, còn cậu làm người nói chuyện ở giữa, tớ không thân với cậu thì còn thân với ai?” Nếu anh ta không thân cận với Lý Lan Phong thì mới có chuyện đó. “Kỳ thực cũng không đến nỗi phức tạp như thế, chỉ cần cậu hay tỏ ra kích động hiếu chiến để họ cảm thấy cậu dễ khống chế là được, đến lúc đó họ cũng sẽ không kiêng dè tớ nữa.” Lý Lan Phong nói. Triệu Thuân liếc xéo: “Hiện tại trong trường quân giáo này có người nào không nghĩ tớ là Triệu Bá Vương(*) dễ kích động và hiếu chiến?” (*) Triệu đầu gấu, đầu gấu họ Triệu. Lý Lan Phong phì cười: “Tốt quá còn gì, chẳng phải sẽ đỡ đi biết bao nhiêu kẻ muốn đến gây phiền phức cho cậu sao?” Triệu Thuân trầm mặc một lúc mới mở miệng hỏi: “Tới lúc nào tớ mới được đấu với Lôi Vương kia?” Lý Lan Phong im lặng, cả người đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, nhưng biểu hiện này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, chớp mắt sau anh đã khôi phục lại vẻ ấm áp như lúc thường, Lý Lan Phong nhấn từng chữ: “Sẽ có cơ hội thôi.” Triệu Thuân nhìn sâu vào Lý Lan Phong, sát khí trên người ngày càng đậm: “Tớ chờ đó!” Trong vườn hoa bỗng thổi tới một cơn gió mát làm tóc của hai người bay lên, hai người với hai khí chất bất đồng, một ấm áp ôn hòa, một bá đạo mạnh mẽ ở cùng một chỗ lại dung hợp với nhau đến kỳ lạ. Chuyện đầu tiên mà những học sinh mới tới trường quân giáo phải làm là tiến hành thủ tục xác nhận thông tin cá nhân, lĩnh đồng phục và nhận nơi ở sắp tới của mình. Ký túc xá trong trường quân giáo là những biệt thự đơn lập, một biệt thự có sáu người ở, đội của Lăng Lan vừa hay được phân vào cùng một biệt thự. Đám Tề Long cực kỳ ngạc nhiên với sự may mắn này, chỉ có Lăng Lan biết đây chắc chắn là thủ bút của cha cô. Để phòng ngừa thân phận con gái của cô bị bại lộ, Lăng Tiêu đã tốn rất nhiều tâm tư mới đem được Lăng Lan và đám bạn ở chung với nhau, ý đồ của ông là để bọn họ bảo hộ Lăng Lan chu toàn. Đương nhiên, để có được sự sắp xếp này, Lăng Tiêu cũng đã âm thầm cho điều tra rất nhiều thứ, ông biết đám Tề Long vô cùng nể phục Lăng Lan, lại sẵn sàng không tiếc mạng sống vì anh em nên mới yên tâm. Điều này làm ông vừa tự hào, vừa khó chịu vì ông luôn cảm thấy đám nhóc con đó sẽ cướp con gái bảo bối nhà ông đi mất… Những học sinh mới năm nay cơ bản đều được phân ở cùng một khu vực. Trong thời gian báo danh, Lâm Trung Khanh và Tạ Nghi lợi dụng năng lực của mình đi tìm hiểu một chút tình huống trong trường quân giáo, như sự phân bố của các thế lực và những danh hạng đứng đầu toàn trường. Quân số của những học viên đến từ Doha hàng năm luôn nhiều nhất nhưng lại bị chia năm sẻ bảy ở nhiều thế lực khác nhau, không ai chịu phục ai. Trong đó có thế lực của Trương Kinh An là lớn nhất, có thể coi thế lực này đại biểu cho phe phái của học viện đồng quân trung tâm Doha trong trường quân giáo, nhưng nó vẫn bị ba thế lực lớn khác áp ở trên đầu, không thể động đậy. Bảng thế lực trong trường theo thứ tự đứng nhất là thế lực Lôi Vân, thứ hai là thế lực Thiên Cơ, và đứng thứ ba là thế lực Vô Cực. Khi tin tức này đến tay bọn Lăng Lan, Tề Long tức giận đến mức xì khói, cậu cho rằng Trương Kinh An đã làm mất mặt mũi của học viện đồng quân trung tâm. Phải biết rằng số người trong học viện đồng quân trung tâm hàng năm thi đậu vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo luôn đứng đầu liên bang đấy. Lăng Lan và Hàn Kế Quân ngầm trao đổi một ánh mắt hiểu rõ. Hàn Kế Quân nhắc nhở: “Xem ra, Trương Kinh An rất nhanh sẽ tới đây.” Cậu ta quay sang hỏi Lăng Lan, “Lan lão đại, chúng ta phải làm sao?” Hợp tác hay cự tuyệt? “Muốn tới cứ tới thôi!” Lăng Lan chẳng tỏ thái độ gì. Ánh mắt Hàn Kế Quân hơi sáng lên như hiểu ra cái gì, sau đó cậu ta im lặng không lên tiếng nữa. Thấy hai người như vậy, những người còn lại cũng thông minh không tiếp tục đề tài này, ai cũng hiểu rằng Lăng Lan và Hàn Kế Quân cần suy nghĩ thêm, giờ có hỏi cũng không có câu trả lời. Quả nhiên, khi Lăng Lan vừa rửa mặt, chải đầu, thay quần áo xong xuôi, đang thoải mái ngồi nghỉ ngơi trên ghế salon thì Trương Kinh An tìm đến cửa. Trong thời gian ngắn đã tìm được địa chỉ của cô, Trương Kinh An vẫn còn có chút năng lực. Trương Kinh An mang theo mấy đội viên cùng tiến vào biệt thự, vì đã được Lăng Lan dặn dò nên Tề Long không gây khó khăn mà đưa họ vào phòng khách. Thấy Lăng Lan ngồi trên ghế salon, Trương Kinh An ra vẻ tươi cười: “Lăng Lan, nhìn thấy cậu cũng thi vào trường quân giáo, tôi hết sức vui mừng!” Lúc này Trương Kinh An đã không còn vẻ chán trường như lúc thất bại trong trận đấu đại giới năm đó. Tuy thế lực của hắn bị ba thế lực ở phía trên chèn ép rất nhiều, nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh của thế lực đứng thứ tư nên trên người hắn vẫn tỏa ra chút khí phách, cho dù miệng cười vui vẻ, thái độ hòa nhã thì thấp thoáng đâu đó vẫn có cảm giác cao ngạo của kẻ bề trên. Lời nói và thái độ của Trương Kinh An khiến đám Tề Long mơ hồ lộ vẻ không vui, bọn họ tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào dám bất kính với Lan lão đại của bọn họ, cho dù là đàn anh ở trường học cũ - Trương Kinh An đi chăng nữa cũng không được. Lăng Lan nghe lời nói của đối phương cũng hơi nhíu mày, cô đưa tay về phía chiếc ghế đối diện, không lạnh không nhạt, nói: “Trương học trưởng, mời ngồi!” Trương Kinh An dùng thái độ cấp trên đối đãi với cô, tất nhiên cô cũng chẳng muốn nể mặt, trực tiếp coi hắn như thủ hạ mà chào hỏi. Thái độ hời hợt của Lăng Lan làm mấy người đội viên đi theo cùng Trương Kinh An biến sắc, một người trong đó vừa muốn đứng ra lớn tiếng cảnh cáo Lăng Lan thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tề Long chặn lại, Tề Long nặng nề hừ một tiếng. Tiếng hừ lạnh này như vang lên gần sát bên tai hắn, người nọ bỗng cảm thấy lồng ngực như bị ai đó đấm vào, khí huyết lộn nhào, thanh âm vốn sắp bật ra cổ họng bị chặn ngang lại, không nói nên lời, sắc mặt người đội viên kia tái nhợt, kinh ngạc nhìn Tề Long đang đứng bên cạnh Lăng Lan. Trương Kinh An cũng biến sắc, phần cao ngạo mang vào lúc đầu lập tức biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tề Long, sau đó quay đầu ra dấu để người đội viên kia lui ra.