[Dịch] Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm (Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương)

Chương 244 : Mục tiêu của tôi

Ngày đăng: 03:36 28/08/19

Edit: Phi Nguyệt Vẻ mặt của Vũ Cảnh trở nên nghiêm túc: “Xem ra chúng ta phải cố gắng nhiều hơn nữa! Mong rằng hai năm sau đoàn Tân Sinh chúng ta có thể trở thành một trong bốn thế lực đứng đầu trường, khi đó đám người của Lôi Vương có muốn động đến chúng ta cũng phải cân nhắc.” “Một trong?” Lăng Lan lạnh lùng liếc mắt qua Vũ Cảnh. “Mục tiêu của cậu chỉ có vậy?” Vũ Cảnh ngạc nhiên: “Lan lão đại…” “Mục tiêu của tôi không phải là một trong những thế lực của trường nam sinh quân giáo.” Câu nói của Lăng Lan thực sự khiến Vũ Cảnh mê man, không hiểu rõ ý của cô, nhưng câu tiếp theo của Lăng Lan khiến Vũ Cảnh phải sợ hãi. Lăng Lan dựng thẳng một ngón tay chỉ lên trời, lạnh lùng nói: “Mục tiêu của tôi là thống nhất các thế lực trong trường quân giáo, tức là, khi tôi tốt nghiệp, ở trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo này chỉ có một thế lực duy nhất, chính là thế lực của chúng ta!” Gương mặt Lăng Lan lạnh lùng, những lời cô nói ra hoàn toàn nghiêm túc, mặc dù vóc người không cao to nhưng khí thế kia tuyệt đối trấn áp được tất cả mọi người. Vũ Cảnh lại một lần nữa cảm thấy sự chênh lệch giữa mình và Lăng Lan. Lăng Lan có thể trở thành lão đại khôngchỉ bởi vì cô có sức mạnh hơn người, mà còn vì cô có những suy nghĩ táo bạo, dám làm những điều mà người khác không bao giờ nghĩ tới. Bỗng ở phía cửa ra vào vang lên âm thanh: “Được lắm! Lan lão đại, chỉ bằng những lời này, Lý Anh Kiệt tôi chân chính thừa nhận cậu là lão đại của tôi.” Vũ Cảnh không cần quay đầu nhìn cũng biết người vừa tới là ai, cái tên Lý Anh Kiệt kiêu ngạo bạo miệng này rốt cuộc cũng nói ra lời thần phục Lăng Lan. Lăng Lan kinh ngạc, cảm thấy buồn cười: “Tôi cứ tưởng tôi đã là lão đại của cậu rồi cơ đấy.” Lý Anh Kiệt cứng mặt, đuối lý nói: “Thôi quên đi, dù sao tôi cũng thừa nhận cậu là lão đại của tôi rồi, tùy cậu muốn nói thế nào cũng được.” Lý Anh Kiệt không còn biện pháp nào khác, ai bảo cậu ta đánh khônglại Lăng Lan, lá gan cũng không hơn được người ta, giờ ngay cả đến phần kiêu ngạo này cũng không bì được, cậu ta làm gì có tư cách phản bác nữa. Dáng vẻ bị đánh bại của Lý Anh Kiệt làm Lăng Lan cảm thấy khôngđành lòng, một Lý Anh Kiệt phách lối vẫn thuận mắt hơn. Lăng Lan chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi, Lý Anh Kiệt, tôi không hy vọng cậu đánh mất tính cách của mình, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì tôi cho rằng kiêu ngạo cũng chẳng có gì xấu. Sau này có chuyện gì không giải quyết được cứ tới tìm các cậu ấy, nếu các cậu ấy cũng không có biện pháp thì tới tìm tôi…” Lý Anh Kiệt như mở cờ trong bụng, ánh mắt ngày càng sáng rỡ, sau lưng còn có thể nhìn thấy một chiếc đuôi vểnh lên thật cao đang lắc qua lắc lại. Cả đám Tề Long, Vũ Cảnh chỉ biết lắc đầu, không đành lòng nhìn thẳng vào Lý Anh Kiệt: Đúng là một đứa trẻ đơn thuần mà, lại bị Lan lão đại dụ dỗ đi lên con đường nhân vật phản diện rồi, rõ ràng cậu ta đã có cơ hội cải tà quy chính mà… Lăng Lan nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của Lý Anh Kiệt, lòng bỗng cảm thấy chột dạ, cô đầu độc một đứa trẻ đơn thuần như vậy đi làmchuyện xấu, có phải sẽ bị sét đánh không… Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã đến ngày đánh cuộc giữa đoàn Lôi Đình và đoàn Tân Sinh, ở phòng cách đấu trong trường quân giáo từ sớm đã có rất đông học viên tới xem náo nhiệt. Đa số bọn họ đến là để xem Lôi Đình sẽ ngược đoàn Tân Sinh như thế nào, chỉ có một số ít học viên mới ôm chút hy vọng xa vời rằng đoàn Tân Sinh sẽ tạo nên kỳ tích, làm mở mày mở mặt cho đám người mới như bọn họ. Lý Lan Phong và Triệu Thuân tới hơi muộn, nhưng bọn họ không phải chen chúc vị trí đứng trong khán đài. Là một trong bốn thế lực đứng đầu trường, họ luôn có xuất đặc biệt trong những dịp như thế này. Hai người đi thang máy lên lầu, bước tới trước một căn phòng, ở trên bức tường cạnh cửa ra vào có một màn hình nhỏ khoảng 30cm, Lý Lan Phong giơ tay phải lên lướt qua màn hình, cánh cửa lập tức trượt mở, cả hai cùng đi thẳng vào bên trong. Vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói sang sảng cất lên: “Ha ha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Lan Phong, mau lại đây, tôi giới thiệu cho cậu một tên nhóc rất khá.” Lý Lan Phong nhìn lại, thấy Hàn Dục đang ngồi trên ghế salon ngoắc tay với mình, thái độ tùy ý, đứng bên cạnh anh ta là một cậu trai khá cao ráo, khoảng chừng hơn một mét tám, xem ra là học sinh mới nhập học năm nay. Cậu thiếu niên kia đang mỉm cười nhìn Lý Lan Phong, trong ánh mắt mang theo vài phần kính trọng. Khóe miệng Lý Lan Phong nhẹ nhàng cong lên, nụ cười này khiến cả người anh toát ra cảm giác ấm áp dễ chịu, đối phương hơi sửng sốt, trong mắt thoáng hiện lên tia hoang mang, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường. Nét cười trên môi Lý Lan Phong càng đậm, anh nhìn sang Hàn Dục đang chăm chú quan sát mình, thái độ của anh thản nhiên như thể không cảm giác được sự vô lễ của rồi của Hàn Dục. Lý Lan Phong cười nói: “Hàn Dục, chúc mừng cậu thu được một nhân tài, có điều vui thế nào cũng phải qua được khảo nghiệm đã, không thôi lại bị người khác đục nước béo cò.” Sắc mặt Hàn Dục hơi thay đổi, lời nói của Lý Lan Phong làm anh ta nhớ tới mấy ngày trước khi anh ta đang cao hứng bừng bừng vì vừa thu được vài học viên mới đến từ tinh cầu của anh ta, lúc đó Hàn Dục cũng đem những người kia mang ra khoe với đám Lý Lan Phong vì Lý Lan Phong là người thuộc tinh cầu cấp ba Úy Lam, mà năm nay khôngai thuộc tinh cầu đó thi đỗ vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo cả. Không ngờ mấy tên nhóc đó chẳng dùng được chút nào đã bị Triệu Thuân dùng khí thế bức người đè bẹp, cứ thế kẹp chặt đuôi, sợ hãi rụt rè không dám nói một câu. Đến giờ nghĩ lại vẫn làm cho Hàn Dục tức giận vô cùng, anh ta cảm thấy biểu hiện của mấy tên nhóc đó làmmất mặt tinh cầu Vô Cực của anh ta. Lý do chính là bởi vì Triệu Thuân và Lý Lan Phong đều đến từ tinh cầu cấp ba, Triệu Thuân là người của tinh cầu Xích Nham, còn Lý Lan Phong thuộc tinh cầu Úy Lam, trong khi đó tinh cầu Vô Cực là tinh cầu cấp một của Liên bang, dù xét về đẳng cấp, sự đãi ngộ hay tài nguyên vốn có cũng cao hơn tinh cầu cấp ba rất nhiều lần, cho nên bị mất mặt trước Triệu Thuân và Lý Lan Phong làm Hàn Dục vô cùng tức giận. Hàn Dục nghiêm túc quan sát nét mặt của Lý Lan Phong, muồn nhìn xem có phải tên này cố ý châm chọc anh ta hay không, nhưng ánh mắt của Lý Lan Phong quá trong sạch, nụ cười trên môi ấm áp, hơi thở quanh thân tràn đầy cảm giác ôn hòa, làm gì có nửa phần ác ý nào, chẳng lẽ do anh ta đã quá cả nghĩ rồi hay sao? Hàn Dục không nhìn ra được chỗ khác thường trong thái độ của Lý Lan Phong, đành hừ giọng: “Hừm, chẳng lẽ tớ lại phạm nhiều lần cùng một sai lầm sao?” Hàn Dục chỉ vào cậu thiến niên đứng cạnh mình. “Lan Phong, đây là đàn em lớp dưới ở trường cũ của tớ tên Chu Á, cậu ta là thủ khoa tham mưu chuyên nghiệp năm nay đấy.” Nói đến câu này, vẻ mặt Hàn Dục không giấu nổi sự kiêu ngạo nhưng vẫn khôngquên liếc mắt quan sát Lý Lan Phong một cái, thấy đối phương vẫn bình thường, Hàn Dục bỗng cảm thấy thật uổng công. Hàn Dục hơi nản lòng, quay đầu giới thiệu cho cậu thiếu niên kia: “Vị này chính là Lý Lan Phong – quân sư của đoàn Vô Cực chúng ta, sau này cậu phải năng đi theo anh Lý để học hỏi đấy nhé, tương lai đoàn Vô Cực còn phải nhờ cậy vào cái đầu của cậu đấy.” “Xin chào anh Lý, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn.” Chu Á đưa tay lên chào theo nghi thức quân đội với Lý Lan Phong, cậu ta rất tò mò nhìn người thanh niên mang vẻ ôn hòa trước mặt này. Trước khi Lý Lan Phong đến, đoàn trưởng Hàn Dục đã ám chỉ muốn Chu Á nhanh chóng nâng cao thực lực để sau này tiếp nhận vị trí của Lý Lan Phong, trở thành tham mưu cao cấp của đoàn Vô Cực. Nghe những lời này khiến Chu Á hết sức kích động, điều đó chứng tỏ đoàn trưởng rất coi trọng cậu ta, nhưng không bởi vậy mà Chu Á cảm thấy kiêu ngạo hay tự mãn, đi đắc tội với Lý Lan Phong. Trong lúc nói chuyện cùng đoàn trưởng Hàn Dục, Chu Á mơ hồ nghe ra đoàn trưởng có phần kiêng dè Lý Lan Phong, chứng tỏ đối phương không phải là một người dễ đụng vào, nếu không Lý Lan Phong đã chẳng vững vàng nắm được vị trí tham mưu trưởng của thế lực Vô Cực. Lý Lan Phong đáp lễ bằng nụ cười: “Cậu là Chu Á phải không, đừng câu nệ như vậy, tôi cũng không có nhiều tài cán như vậy đâu, chẳng qua đúng lúc đoàn trưởng Hàn Dục thiếu một chân tham mưu nên tôi bất đắc dĩ phải ngồi vào vị trí ấy mà thôi. Giờ đã có cậu, trọng trách trên vai tôi có thể tháo xuống được rồi, như đoàn trưởng Hàn Dục vừa nói, tương lai của đoàn Vô Cực phải nhờ vào cậu.” Nói xong, Lý Lan Phong không quên vỗ vai Chu Á, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế salon, vẻ mặt giãn ra như thể đó là lời thật lòng. Hàn Dục và Vệ Quý ở bên cạnh vẫn luôn chú ý thái độ của Lý Lan Phong, cả hai hơi cau mày suy nghĩ. Đây là chuyện mà họ vẫn luôn lo lắng, Lý Lan Phong lúc nào cũng thể hiện phong thái đạm nhạt, ôn hòa không dã tâm, bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, nhưng một quân giáo sinh xuất sắc về mọi mặt như cậu ta có thể không có dã tâm được sao? Cả hai không tự chủ lại liếc nhìn lần nữa, nơi đáy mắt tràn đầy hồ nghi. Vệ Quý thu hồi tầm mắt, cố gắng đè hoài nghi trong lòng xuống, anh ta đứng lên tươi cười, nói: “Triệu Thuân, cậu đứng mãi ở cửa làm gì thế, còn không mau qua đây ngồi? Vừa đúng lúc bên cạnh tớ cũng có một thiên tài đến từ Vô Cực, cậu tới làm quen một chút.” Vệ Quý chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, ý muốn Triệu Thuân qua ngồi cùng. Triệu Thuân vốn muốn thờ ơ đứng bên ngoài nhìn mấy người này ngấm ngầm đấu đá nhau, thấy Vệ Quý bắt chuyện với mình, trên mặt Triệu Thuân hiện lên nét cười hứng thú, anh ta bước đến gần và nhìn sang cậu thiếu niên trông có vẻ biếng nhác ở bên cạnh Vệ Quý, Triệu Thuân hỏi: “Là thiên tài điều khiển cơ giáp à?” Sắc mặt Vệ Quý hơi đông cứng lại, buồn bực nói: “Triệu Thuân, cậu biết rõ những học viên mới vào trường chỉ vừa mới được tiếp xúc với cơ giáp thôi, cho dù có thiên phú hơn người cũng đâu thể giỏi nhanh đến vậy được.” Triệu Thuân ra vẻ bất mãn trừng mắt với Vệ Quý: “Cậu biết thừa tớ chỉ có hứng thú đối với điều khiển cơ giáp, còn gọi tớ qua đây làm gì?” Vệ Quý bất đắc dĩ nhìn Triệu Thuân, cười khổ: “Được rồi, được rồi, là tớ sai, nhưng cậu Vương Huy này là thiên tài cách đấu ở tinh cầu Vô Cực chúng tớ đấy, trình độ của cậu ta đã đến đoạn cuối đỉnh cấp tỉ mỉ, chỉ còn kém một chút nữa là đột phá cấp khí kình.” Trong lời nói của Vệ Quý mơ hồ mang theo cả niềm tự hào. Mấy năm nay ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo, chỉ có một mình Trương Kinh An khi nhập học là đạt sơ cấp khí kình, những người khác dù có thiên phú tốt đến mấy cũng chỉ được đỉnh cấp tỉ mỉ. Kể cả người mạnh nhất trường hiện tại là Lôi Vương Kiều Đình, năm đó khi mới vào trường cậu ta cũng chỉ mới đứng ở đỉnh cấp tỉ mỉ, vẫn còn kém một bậc so với Vương Huy. Chỉ có điều, trong thời gian đầu học tập ở trường, Lôi Vương đã biểu hiện ra thiên phú điều khiển cơ giáp kinh người của mình, sang năm thứ hai hắn đã bắt đầu áp chế được Trương Kinh An, và đến bây giờ thực lực của hắn càng bỏ xa mấy kẻ được gọi là thiên tài lúc ban đầu, trở thành người mạnh nhất trường nam sinh quân giáo.