Nam Nô
Chương 77 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
CHƯƠNG BẢY BẢY
“Rầm!” một tiếng, một tên hắc y nhân nặng nề bị ném bay ra xa.
Hạ Hầu Lan siết chặt nắm tay, chết tiệt, đây là thích khách thứ chín hay thứ mười trong hôm nay đây?! Hắn cũng không buồn nhớ nữa, nghĩ lại lúc này chỉ còn hai, ba canh giờ nữa trời sẽ tối, thà đi ăn cho no bụng đặng dễ ứng phó lũ chuột nhắt tiếp theo. Càng nghĩ càng bực bội, hắn quay sang phía tên thích khách đang lồm cồm bò dậy, quát lớn: “Về nói với A Ba Kim, muốn ám sát ta thì kiếm hạng cao thủ một chút! Hắn tự biết võ công của Bản vương chứ, chớ có sai những kẻ vô dụng tới đây tìm chết nữa!!”
Tên thích khách kia chuếnh choáng vài vòng, rốt cuộc cũng nhận rõ phương hướng, vội vàng chạy vọt đi không dám quay đầu lại. Hạ Hầu Lan chỉ còn biết khẩn trương thừa dịp không có kẻ quấy rối để ăn một chút, vừa ăn vừa thầm điểm danh một lượt tổ tông mười tám đời A Ba Kim đặng rủa xả.
Này cũng không thể trách Hạ Hầu Lan, từ khi hắn đặt chân vào lãnh thổ Hoa Lặc, đủ loại sát thủ liên tục mò đến, mà càng ngày càng có xu hướng đông thêm, ví như hôm nay, mới nửa ngày hắn đã phải tiếp bảy tám tên lau nhau, mệt thì không mệt, nhưng một lũ sát thủ hạ cấp kiểu này, báo hại hắn thiếu chút nữa ức tới thổ huyết.
Mới non nửa canh giờ đã lại có một tên mò đến, Hạ Hầu Lan cũng hết hữu hảo nổi, một chưởng tát cho hắn răng rơi đầy đất rồi túm cổ áo hắn ta, gằn giọng: “Nói, tên hỗn đản A Ba Kim rốt cuộc phái lũ vô tích sự các ngươi tới làm gì?! Tìm chết sao?!”
Ây nha, người này sao tính tình chẳng có tí ôn hòa nào như đám sát thủ đi trước nói lại a? Tên sát thủ xui xẻo toát mồ hôi lạnh, không phải đã nói chỉ cần bị hắn đánh xong là có thể đào tẩu sao? Không lẽ giờ phải khai hết ra? Nói đi nói lại nhiệm vụ Hoàng đế bệ hạ giao coi như đã hoàn thành rồi, chưa kể phía trước còn mấy trăm tên đang phục kích a. Hoàng đế bệ hạ còn an bài hơn mười cao thủ tọa trấn con đường vào kinh thành, cứ như vậy xa luân chiến, thay nhau vây đánh, dù thế nào cũng khiến hắn mệt chết đi. Chỉ cần đại lễ lập Hậu xong xuôi, nhiệm vụ của bọn hắn cũng triệt để hoàn thành, ngân lượng sẽ đầy túi a.
Nghĩ tới đây, sát thủ nuốt một miếng nước bọt, phi thường hèn hạ cung khai tuốt tuột ý đồ hạ lưu của Hoàng đế nhà hắn, đương nhiên, đòn sát thủ tối hậu kia hắn quyết không hé ra, giỡn mặt không à, ngộ nhỡ nghe được rồi Hạ Hầu Lan đổi lộ trình thành đường vòng thì biết làm sao?
Nghe xong khẩu cung, Hạ Hầu Lan đỏ vằn hai mắt, không còn tâm tư nào đôi co với tên sát thủ nữa. Hừ, thì ra đại lễ lập Hậu sắp cử hành, tên hỗn đản A Ba Kim này vì muốn ngăn hắn tới mà dám dụng cả phương thức vô sỉ này. Hắn lập tức gọi chủ quán lấy mười cái bánh chiên, hai cân thịt bò khô rồi nhanh chóng lên ngựa đi tiếp.
“Buông ra… buông… móng vuốt dơ bẩn của ngươi ra…” Hốt nhiên phía sau truyền tới một thanh âm, tuy còn hào hển ngắt quãng nhưng che giấu không được ngữ khí giận dữ phẫn nộ.
Cánh tay A Ba Kim khựng lại giữa khoảng không, còn Dịch Thủy thân thể mềm nhũn không kìm được lập tức run rẩy: “Là Hạ Hầu Lan, là Hạ Hầu Lan của ta tới… hắn tới đón ta…” Hắn gắng sức quay lại, khốn nỗi hai tên thái giám siết chặt hai bên khiến hắn một phân cũng không thể nhúc nhích.
“Dịch Thủy… ta… tới rồi, ngươi… ngươi đã nói muốn ta tới đón ngươi, ngươi… ngươi sẽ theo ta trở về phải không?” Thanh âm phía sau đã nghe có phần thê lương hoảng hốt, thậm chí còn phiếm thêm một tia cầu xin van vỉ. Nước mắt Dịch Thủy không nén được lã chã tuôn rơi, người ấy thực là kẻ luôn cao cao tại thượng hắn yêu thương nhất a. Không, không được, hắn phải quay lại, hắn phải chạy xuống những bậc thang nay, phải lao vào vòng tay hắn… nếu thứ dược vật đáng chết này hắn cũng không chiến thắng được, Hạ Hầu Lan nhất định sẽ càng thêm thương tâm, mà hắn… tuyệt đối không cho phép điều ấy xảy ra.
———–
*Quan xướng lễ: chức quan phụ trách xướng đọc, thực hiện nghi lễ.
*tâm tử nhân vong: tim nát người tan ( 8-> đại để là ‘chết’ ~)
*Hoa đô: kinh đô Hoa Lặc.
***