Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 10 : Trừ tịch

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


Năm mới bắt đầu, bên ngoài đầy tiếng pháo.



Trong kinh thành, khắp chốn phồn hoa, hoàng cung cũng thế, bao quanh là các hậu phi kiều diễm xinh đẹp, Kha Phượng Viêm khoan thai, tiêu sái, ngồi vào chính vị.



“Các ái phi không cần câu nệ, hôm nay là trừ tịch, trẫm cùng vui với thiên hạ!”



Chúng phi hành lễ, “Thần thiếp tuân chỉ!”



Chúng phi ngồi vào đúng vị trí của mình, bắt đầu thưởng thức các món ăn đã được ngự thiện phòng dày công chuẩn bị.



Bốn phía, tiếng cười rộn rã, không lúc nào ngơi nghỉ.



Trước đây, bên cạnh Long ỷ của hoàng đế luôn có một phi tử được sủng ái nhất ngồi, nhưng hiện giờ chỗ cạnh Kha Phượng Viêm lại vắng bóng. Và vị trí của Thục phi Đường Lâm lại gần với hắn nhất.



“Hoàng thượng, thần thiếp kính người một ly!” Thục phi liếc mắt đưa tình, đôi môi tô son đỏ au.



Kha Phượng Viêm mỉm cười giơ ly rượu lên. Cơ hồ cùng lúc ấy, hắn tiếp được một miếng trái cây lao thẳng tới, thuận mắt nhìn lại, hắn thấy Mạc Tuyệt đang ngồi bên dưới trừng hắn một cái.



Kha Phượng Viêm chậm rãi cho miếng trái cây vào miệng, ăn, cứ như đấy không phải là trái cây, mà chính là Mạc Tuyệt. Hôm nay là ngày vui, chúng phi đều trang điểm, ăn mặc xinh đẹp, rực rỡ bốn bề, muốn thu hút hoàng thượng, được hoàng thượng yêu thương. Tất nhiên cũng có người muốn tạo sự khác biệt để hoàng thượng chú ý bằng cách ăn mặc thanh nhã, muốn nổi trội giữa rừng hoa đầy màu sắc.



Nhưng Mạc Tuyệt lại không giống thế, y mặc cẩm bào đỏ. Khác với Kỳ lân bào lần trước, hồng bào của y không thêu thùa phức tạp, chỉ với mấy mũi châm bình thường, đơn giản nhưng không mất đi vẻ xa hoa.



Màu đỏ ấy dường như đang tồn tại vì Mạc Tuyệt và tất cả những gì có trong cung điện hiện giờ, như làm nền cho y cả.



Kha Phượng Viêm vẫy tay, gọi Mạc Tuyệt tới, “Tuyệt Nhi, lại đây ngồi cạnh trẫm!”



Tiếng hắn không lớn, nhưng cũng đủ để những kẻ mơ ước được ngồi cạnh hắn nghe thấy rõ ràng.



Mạc Tuyệt cong khóe môi, nhìn Kha Phượng Viêm, từ từ bước lên chiếc thảm lông trải trên bậc thang.



Mạc Tuyệt cười, đủ để khuynh đảo chúng sinh. Những phi tử kiều diễm ấy sao địch nổi nụ cười mị quốc của Mạc Tuyệt?



Y đi thật chậm, mỗi một bước đi như khảy vào lòng Kha Phượng Viêm một cái, ngứa ngáy.




Thục phi đành phãi lĩnh chỉ, cung kính tiễn hai người đi.



Các phi tử xung quanh cũng im lặng không lên tiếng.



Vừa rồi, câu ‘tướng công’ của Mạc Tuyệt đã làm các nàng hoảng sợ. Các nàng còn nhớ, năm đó có một nữ phi được sủng ái, nàng ta được sủng kiêu ngạo dám gọi hoàng thượng một tiếng ‘tướng công’, lúc ấy mặt hoàng thượng như âm xuống, từ đó về sau không hề sủng nàng ta nữa. Cuối cùng, nàng ta chết trong uất ức.



Các nàng không ngờ Mạc Tuyệt cũng dám làm trò trước mặt mọi người gọi hoàng thượng như thế, vậy mà chẳng những y không bị trách phạt, ngược lại còn được càng nhiều thương yêu. Hơn nữa, cũng lâu rồi hoàng thượng không tấn phong hậu cung, nhưng Mạc Tuyệt chỉ vừa nói một câu, đã khiến An tiểu đễ thăng ba cấp lên làm An quý tần.



Trải qua lần này, các nàng biết, chấp chưởng hậu cung là Thục phi, được sủng ái là Mộ quân.



Không lâu sau, trong hậu cung truyền ra một câu vè:



‘Kỳ lân điện, Mộ quân thiu thiu ngủ, được vua yêu, Mộ quân cười liên tục.’



Lúc câu vè truyền miệng này rơi vào tai Mạc Tuyệt, y chỉ cười cười như không có việc gì.



“Điện hạ muốn động thủ sao?” Ngọc Sương đứng cạnh bên lên tiếng.



“Sương Nhi, ngươi quả là con sâu trong bụng bản quân!”



“Ngọc Sương chỉ cảm thấy thời gian điện dạ dung túng có hơi dài!”



Dung túng ai? E là đó giờ cũng chỉ có mình Ngọc Sương mới dám bảo Kha Phượng Viêm thế thôi.



“Ha ha!” Mạc Tuyệt ngửa mặt nhìn trời, “Trong hậu cung này, thời gian như ngắn đi một ít!”



————



Chú thích:



(1) Trừ tịch: Giao thừa.